Blog Radio
Người ta vẫn thường nói rằng nếu có duyên, những người yêu nhau ắt sẽ tìm thấy nhau trên đường đời tấp nập hoặc nếu ông Trời đã định là của nhau, thì chắc chắn sẽ thành đôi. Nhiều người vẫn nghĩ rằng đây chỉ là triết lý để an ủi những chàng trai, cô gái độc thân khi bạn bè xung quanh đã có đôi có cặp hoặc xoa dịu những trái tim cô đơn đang mong mỏi tình yêu nhưng tôi luôn nghĩ rằng những ai yêu nhau, luôn luôn phải được gắn kết bằng một chữ “duyên” nào đó. Tại sao bạn không gặp nửa kia vào một thời điểm khác mà lại vào lúc đó, tại sao bạn không yêu một người khác mà lại chọn anh chàng này để cùng chung sống trong quãng thời gian còn dài hơn cả cùng với bố mẹ mình. Tôi không thể an ủi những trái tim đã bị tổn thương trong tình yêu, tôi chỉ có thể tiếp thêm cho những trái tim đang mong mỏi thứ tình cảm thiêng liêng này những kì vọng tốt đẹp, những mong chờ đáng yêu để vào một ngày đẹp trời, bạn vô tư đón nhận chữ “duyên” của đời mình…
GẶP
Gần đây, lâu lâu tôi lại được nghe bố mẹ mình và những bố mẹ khác có con trai lớn nói với nhau rằng: “Hai nhà mình làm sui với nhau cũng được nhỉ?” - Cảm giác của bạn khi nghe câu nói này từ người lớn là gì? Bạn tủm tỉm cười vì được người lớn để ý cho con cái nhà họ hay bạn lại ghét cay ghét đắng và một mực phản đối vì không muốn bị “ép duyên” giống kiểu như ngày xưa. Còn tôi chỉ biết cười trừ, ậm ừ với bố mẹ rằng nếu có duyên mà thành đôi thì cũng được, không thì âu cũng là cái duyên chưa tới, thế thôi.
Vậy mà “cái duyên” đó cũng đưa đẩy thế nào để tôi và anh gặp nhau. Anh đang đi làm cho một công ty phần mềm ở Mỹ, gần 3 năm rồi anh mới chịu bỏ công việc, học hành ở bên kia để về thăm nhà. Vậy là bố mẹ anh dắt anh lên nhà tôi chơi như đã hứa, tối hôm đó tôi cũng được bố mẹ gọi xuống nhà ngồi chơi cho vui nhưng thực chất là coi mặt. Mới gặp nhau lần đầu, ngoài đúng nghĩa đen là “coi mặt” - tôi và anh có gì để nói với nhau chứ. Nếu tối hôm đó chúng tôi không gặp nhau thì có lẽ sau này cũng không thể gặp nhau lần nữa vì ngày hôm sau tôi bay đi Hà Nội còn anh lại tụ tập bạn bè ở Sài Gòn, trễ một ngày thì tôi đã chẳng còn ở Đà Nẵng nữa rồi, đấy có phải là cái duyên đầu tiên không nhỉ?
Sau khi trở về từ chuyến “phượt” hoành tráng của mình, tôi được bố mẹ báo là gia đình anh mời gia đình tôi ăn tối vì mấy hôm nữa anh phải quay trở về Mỹ. Rồi ngày gặp cũng đến, chúng tôi ngồi đối diện nhau cùng ăn tối, đang ngồi bỗng điện thoại tôi có cuộc gọi từ số lạ nhưng chỉ khi mới vừa alo thì bên kia đã cúp máy… số máy lạ, tôi quay trở vào thấy anh đang nhìn tôi rất lạ. Mãi đến khi về nhà rồi những ngày sau nữa, tại sao tôi cứ nghĩ rằng có phải lúc đó chính anh đã nháy máy tôi? Tôi nhớ trong bữa ăn hôm ấy, tôi có nghe rằng vào ngày đó anh sẽ bay sang Mỹ nên đúng sáng hôm đó tôi gọi lại số điện thoại lạ kia, thì: “Thuê bao này hiện đang không liên lạc được…”, nếu bạn là tôi, bạn có đa nghi giống tôi?
Mùa hè thiên đường của tôi qua đi khá vội vã. Tôi lại tự cuốn mình vào vòng xoay cũ với bạn bè và học hành, cuộc sống vẫn trôi theo như những gì đã được sắp đặt, đôi khi nhớ lại lúc cuối hè, tôi vẫn tự nhủ rằng chữ duyên của mình và anh chỉ có đến cuối mùa hè năm đó mà thôi. Đôi khi người ta không biết rằng vô tư với điều gì, thì điều ấy lại càng dễ đến và mang lại bất ngờ cho ta…
2 năm sau tôi tốt nghiệp Đại học, trường Đại học tiễn tôi với với một bản thành tích khá khẩm. Vậy là tôi bắt đầu con đường tìm kiếm học bổng du học, từ khi bắt đầu có ý thức về việc du học, tôi chỉ luôn nghĩ rằng Mỹ là nơi đầu tiên tôi không muốn đến mặc dù đó là mơ ước, là đích đến của hàng triệu hàng triệu du học sinh. Có thể một người không quá thích sự ồn ào náo nhiệt như tôi sẽ không hợp với phong cách Mỹ, con người Mỹ nên tôi thấy sợ hơn là ước ao một lần được đến nơi đó. Vậy nên tôi luôn muốn chọn cho mình những vùng đất yên bình, con người không vội vã và thiên nhiên xinh đẹp như châu Âu chẳng hạn, có lẽ những nơi đó sẽ phù hợp hơn với tính cách của tôi. Nhưng dường như cái duyên đó vẫn chưa bỏ tôi mà đi, tôi nhận được lời chấp nhận từ một trường Đại học của Mỹ ở California – nơi anh đang làm việc trong khi bố mẹ cứ giục tôi: “Lo đi học sớm còn về sớm mà lo chuyện chồng con, con ạ”. Đêm về nằm suy nghĩ, tôi phải đấu tranh giữa ý thích của mình và ý muốn của bố mẹ. Có ai như tôi, được một trường ở Mỹ cấp học bổng mà lại lưỡng lự, chắc người khác nhìn vào sẽ bảo ngay là tôi rồ dại mới bỏ cơ hội đó. Xách vali lên đường cũng đồng nghĩa là tự rước nỗi sợ hãi lẫn những điều không thiện cảm đến gần mình hơn nhưng quả thực cơ hội sẽ không đến lần hai, tôi thật sự không đủ dũng cảm để từ bỏ nó. Bố mẹ vẫn còn lo lắng tôi sẽ lơ ngơ ở sân bay khi đến Cali dù đây không phải lần đầu tôi ra nước ngoài nên cứ chạy khắp nơi xem có người quen nào ở Cali có thể đón tôi ngay khi tôi xuống sân bay. Rồi bố mẹ tôi lại nhờ ngay trúng anh với lí do anh cũng từng là du học sinh, có thể hiểu và giải quyết được những vấn đề của người mới sang như tôi, có gì anh có thể giúp đỡ, tư vấn cho tôi trong thời gian học bên kia!
LẠI GẶP
Cali đón tôi trong tiết trời rét mướt không thể tả, chuẩn bị ra khỏi máy bay tôi đã khoác lên người một đống áo ấm lẫn khăn quàng cổ mà chắc chắn khi ở Việt Nam tôi sẽ không bao giờ mặc vì khi được kết hợp với nhau, trông chúng thật “phản thời trang”. Ở Việt Nam tôi có thể dũng cảm mặt quần short tung tăng trong trời đông nhưng khi đã sang đây vào mùa này răng hàm trên với hàm dưới cứ thi nhau va vào nhau. Khi tôi đang bơ vơ giữa chốn đông người thì thấy có người giơ bảng ghi tên mình. Còn cảm giác gì hạnh phúc hơn khi có người đón mình tại nơi mình đang cảm thấy lạc lõng vô cùng như thế, lúc ấy tưởng chừng tôi có thể chạy đến ôm chầm người đó đến nơi ấy chứ, nhưng sự thật thì không thể.
- Chào em, lâu quá không gặp nhỉ.
-Dạ chào anh, cũng hơn 2 năm trời còn gì. Tôi cũng đáp lại lời anh nhưng trong lòng cứ cảm thấy khó chịu sao sao ấy.
-Em khác quá, nếu em không chạy đến chỗ anh thì anh cũng không nhận ra em ấy.
Tôi cười ngượng ngùng đáp: “Thì anh và em cũng mới gặp nhau có 2 lần, không khéo còn chả nhớ mặt nhau đâu ấy chứ”, nói xong tôi mới thấy mình phũ phàng quá.
Anh đưa tôi ra xe và chở về nhà tôi đã thuê trước, trên đường anh có chỉ cho tôi chỗ này chỗ nọ, những tuyến bus để đi từ nhà đến trường và hứa sẽ chỉ cho tôi mọi việc trong thời gian đầu. Nói chung, lần đầu đến Cali, cảm giác về nơi đây trong tôi cũng không tệ, thời tiết khá lạnh và nó làm tôi vất vả kinh khủng nhưng tôi vẫn cảm thấy hân hoan vì có được những trải nghiệm mới, con người cũng không tệ, ít nhất tôi không bị Cali cho lạc đường, bơ vơ ngoài phố như tưởng tượng (hình như tôi đang cho anh làm người Cali luôn thì phải).
EM
Tuần đầu tiên, tôi đã phải khá vất vả để bắt đầu cuộc sống mới ở đây, từ việc đăng kí nhập học, tập làm quen với môi trường mới, học cách đi Metro, đi bus, cả việc tự nấu ăn cho bản thân nữa, may nhờ có anh giúp đỡ rất nhiều, không thì tôi đã stress vì có quá nhiều thay đổi và bỡ ngỡ trong cuộc sống mới này.
Vào những ngày cuối tuần, tranh thủ lúc rảnh rỗi, anh đưa tôi đi chơi, giúp tôi làm nhiều việc. Tôi cảm thấy anh đang làm rất tốt việc bố mẹ tôi nhờ vả thì phải. Cái cách anh chăm sóc tôi thật sự rất dễ làm con gái xao lòng, vừa ân cần chu đáo và nhẹ nhàng tinh tế nhưng cũng vừa nghiêm khắc những khi cần thiết như ép tôi mặc năm bảy lớp áo ấm khi tôi cứ nhất quyết hi sinh sức khỏe vì cái đẹp. Vả lại anh hơn tôi những 8 tuổi, mặc dù mang tiếng là đi học Thạc sĩ nhưng trong mắt anh hình như tôi vẫn thiếu nhiều kinh nghiệm và ít trải sự đời, những điều anh lo lắng cho tôi cứ như người anh trai lớn lo cho em gái. Bạn có dám nói chắc rằng bạn sẽ không cảm thấy xúc động khi nhận được sự quan tâm nhiều như thế ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi mà chủ nghĩa cá nhân được đặt lên hàng đầu như đất Mỹ không? Ban đầu tôi cũng vô tư không suy nghĩ mình có đang làm phiền anh không vì quả thực tôi rất cần sự giúp đỡ từ anh, nhưng dần dần tôi cảm thấy khá ngại khi anh cứ giúp tôi hết việc này đến việc khác. Chả phải anh còn công việc, còn bạn bè, những mối quan tâm riêng, hay có khi còn có cả người yêu nữa đấy ư, đôi khi tôi tự hỏi bản thân mình là gì mà bắt anh giúp tôi quá nhiều thứ đến thế. Cứ như vậy tôi mày mò tự làm tất cả những việc mình có thể, tự giải quyết những vấn đề xung quanh mình. Có những lúc anh hỏi tôi có cần giúp gì không, sao dạo này ít liên lạc với anh, tôi cũng chỉ cười trừ và bảo đã làm quen được cuộc sống ở đây, anh hãy để em tự làm mọi việc cho chủ động. Nói là nói thế, có thể anh sẽ nghĩ anh quan tâm quá sẽ làm tôi mất tự do nhưng thật sự tôi cũng rất cần sự quan tâm, sự giúp đỡ của anh – người quen duy nhất của tôi ở đây, nhưng làm sao tôi có thể cứ bám riết lấy người ta như thế.
Quay qua quay lại cũng đến kì thi, tôi vật lộn trong đống bài vở, tài liệu ngập đầu đến ăn cũng không đủ thời gian, toàn phải ăn vội mấy hộp mỳ tôm mang từ nhà sang cho qua cơn đói để tiếp tục chiến đấu với những quyển sách dày cộm chỉ toàn chữ. Một khi người ta bị stress vì học hành, công việc, ta thường có khuynh hướng rất dễ yếu lòng. Một đứa con gái được bao bọc cả về vật chất lẫn tinh thần từ bé như tôi thật khó thoát khỏi cảnh nhớ nhà triền miên, nhất là khi trong lòng cảm thấy bực bội vì đống bài vở, vì kì thi mình sắp đối mặt. Nếu khi ở nhà, mỗi kì thi mẹ đều hỏi han, động viên tôi học hành, vừa tiếp thêm động lực tinh thần, vừa bồi bổ cho tôi bằng món ngon này món ngon nọ thì khi sang đây, ngay kì thi đã không có một lời động viên nào mà còn phải tống mỳ tôm vào dạ dày cho qua bữa, nghĩ thật mủi lòng. Bất giác tôi nghĩ đến anh, chẳng nhẽ tôi lại gọi cho anh kể lể chuyện tôi bị stress vào mùa thi, tôi nhớ nhà, tôi muốn ăn cái này, muốn đi chỗ kia và bắt anh phải an ủi tôi ư? Ít ra tôi vẫn muốn mình phải thật mạnh mẽ trong suy nghĩ của anh. Nghĩ vậy, tôi vơ đại chiếc áo khoác dày sụ, lầm lũi ra đường tìm mua cho mình cốc coffee.
Từ mấy năm trước, tôi có một sở thích đó là mua một cốc coffee take-away rồi mang ra bờ sông ngồi, hai tay áp vào cốc nóng hổi rồi lại áp vào má mình, không hiểu sao nó giúp tôi thấy ấm áp lạ trong mùa đông. Muốn tìm lại cảm giác đó ở một không gian rất khác, tôi cũng tìm cho mình một chiếc ghế đá có góc khá thuận tiện nhìn cuộc sống xung quanh đang diễn ra trước mắt. Còn một đống bài vở phải hoàn thành trước deadline đang gần đến nhưng thật sự lúc này tôi rất cần sự thảnh thơi, một chút gì đó thư giãn. Ai nói là đi du học sướng, chỉ toàn đi chơi là nhiều, lúc còn ở nhà tôi cũng đã từng nghĩ như thế, nhưng có qua đến đây mới hiểu áp lực học hành là rất lớn, nếu không hoàn thành được khóa học Master trong thời gian 2 năm, tôi phải tự bỏ tiền túi ra để tự trang trải cho khoảng thời gian bị kéo dài ra đó, và chi phí sinh hoạt, học hành ở Mỹ thì không hề nhỏ. Sống trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, tôi có cảm giác như tôi không làm chủ được cuộc sống của chính bản thân mình.
Cuộc sống cứ như dòng chảy đưa ta đi thật xa và thật nhanh, tôi cứ bị cuốn vào việc học hành, những vấn đề trong sinh hoạt hằng ngày, hết việc này đến việc khác không ngưng nghỉ. Tìm được khoảng riêng cho tâm hồn mình giữa nơi náo nhiệt và lạ lẫm như thế này quả rất khó. Từ lúc mới sang đến giờ, đây mới là lần đầu tiên tôi được ngồi lại, tự nhìn nhận lại mình, tự lắng nghe bản thân mình để xem mình đang cần gì, nghĩ gì. Và quả thực, lòng tôi nói rằng tôi đang rất cô đơn, rất yếu lòng. Tôi vẫn thường hay nghĩ về anh, nghĩ về những ân cần anh dành cho tôi mà cảm thấy được an ủi nhưng có phần bất an. Tôi sợ rằng mình sẽ ngộ nhận, trong tình cảnh của tôi như bây giờ, người ta rất dễ ngộ nhận sự quan tâm đó là tình yêu nhưng tôi lại không thể ngăn bản thân mình bị sự quan tâm đó làm cho xao động. Những lúc yếu lòng như thế, tôi thường tự nhủ rằng tình cảm tôi dành cho anh sẽ đồng thời biến mất khi tôi về nước, khi tôi lại có đầy đủ tình thương từ gia đình và bạn bè, vì vậy nên thời gian này, tôi rất ít khi chủ động liên lạc với anh. Cứ như thế có lẽ tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn là việc cứ gặp anh mỗi ngày và cứ phải vật lộn trong mớ suy nghĩ làm thế nào mới đúng, liệu tình cảm của mình có là thật hay không. Bỗng dưng trời đổ mưa làm tôi giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ rối bời và cốc coffee trên tay đã nguội ngắt từ lúc nào, tôi chạy vội vào mái hiên tiệm ăn gần đó đứng trú mưa. Lúc nãy ra khỏi nhà tôi cứ nghĩ sẽ đi một chút rồi về nên không mặc nhiều áo và cũng chả mang theo dù. Cứ thế tôi đứng nép vào mái hiên, co ro rúc mình trong chiếc áo bông nhìn mưa Cali gõ đều trên phố. Nhìn người qua lại trên phố vội vã, tôi mới thấy mình lạc lõng làm sao, hết lượt người qua rồi lượt người lại, có ai để ý thấy cô gái châu Á bé nhỏ cũng dường như đang có bão trong lòng. Mưa dần nhỏ hạt, tôi thì lạnh toát cả người, bây giờ có đợi mưa tạnh hẳn thì chắc không về nổi đến nhà vì chết cóng ngoài phố, tôi quyết định dầm mưa chạy thật nhanh từ đây ra đến trạm bus gần đó để về nhà. Về đến nhà, tôi thấy mình hơi choáng, đầu óc cứ chông chênh, có lẽ vì mấy ngày nay ăn uống thiếu chất lại còn uống coffee, dầm mưa về nhà nên bây giờ cả người nóng sốt, chả muốn gì nữa cả, tôi chui vội vào chăn mà thiếp đi trong cái cảm giác lúc nóng lúc lạnh còn đầu óc thì chuyếnh choáng.
-Vân à, anh đây, mở cửa cho anh. Tiếng anh vang lên ngoài cửa sau một hồi nhấn chuông liên tục, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi có nghe thấy tiếng anh gọi, nhưng vì trong người rệu rã không thể nhấc nổi tay chân, lại thêm không biết mình đang mơ hay đang tỉnh nên chả thể làm gì được.
ANH
Tôi đã gọi cửa phòng em suốt nửa tiếng đồng hồ, điện thoại thì tắt máy, hỏi những người ở chung nhà họ đều bảo có thấy em về nhà rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mấy tuần nay không thấy liên lạc gì cả, cô bé này thật sự làm tôi lo lắng. Quá sốt ruột vì sợ có chuyện gì không hay, tôi đành phải tốn thêm nửa giờ đồng hồ nữa đi tìm chủ nhà và giải thích đủ kiểu để có được chiếc chìa khóa dự phòng phòng em. Khi tôi bước vào, đèn ngủ trong phòng lờ mờ, nhìn sang bàn học thì giấy tờ, sách vở lổn ngổn, nơi bếp thì la liệt những hộp mỳ và cốc coffee mua sẵn, bật đèn lên cho sáng thì tôi hoảng hốt khi thấy em nằm co ro trong chăn, gương mặt có vẻ rất đau đớn. Gương mặt em đỏ ửng vì sốt, trán nóng rang nhưng người cứ run lên từng cơn như rất lạnh, tôi bế thốc em dậy, khoác áo khoác cho em rồi cuống cuồng đưa em vào bệnh viện. Bác sỹ chuẩn đoán em bị suy nhược do thức đêm và ăn uống thiếu chất, tâm lý bị stress đã quật ngã em như thế. Để các bác sỹ truyền nước biển cho em, tôi ra ngoài làm thủ tục nhập viện. Đến khi quay trở vào, tôi thấy em hình như đang mơ gì đó, rất buồn thì phải, có giọt nước mắt lăn trên má còn trán thì nhăn lại, cảnh tượng đó không hiểu sao làm lòng tôi quặn lại. Mấy tuần không liên lạc, tôi đang không kiểm soát được những chuyện đang xảy ra xung quanh người con gái này, tôi đã hứa với bố mẹ cô ấy sẽ quan tâm để ý giúp đỡ em trong thời gian em ở đây. Vậy mà bây giờ, thấy em như thế này trước mặt, tôi quả thật rất áy náy và sâu trong tim, không hiểu sao tôi lại thấy đau, càng không hiểu sao mình lại có cảm giác này.
-Anh à, sao em lại nằm đây, đây là đâu vậy anh? Giọng em yếu ớt gọi tôi.
-Em đang trong bệnh viện, lúc chiều anh sang nhà em, gọi cửa mãi không được, khi vào bên trong thì thấy em bị sốt nằm co rúm lại. Sao đau ốm mà không gọi anh, nếu anh không sang thì em nằm đó đến bao giờ.
-Em cố gắng cười, đáp lại tôi, nhưng sao tôi thấy trong nụ cười của em lại buồn đến thế: “Em không sao mà, chắc do lúc chiều mắc mưa nên bị sốt, mưa Cali lạnh quá anh à. Vả lại anh cũng bận trăm công nghìn việc, em cũng lớn rồi, không thể việc gì cũng gọi anh được.”
Khi nghe đến câu mưa Cali lạnh quá, tự dưng tôi như thấy được nỗi lòng trong em, tại sao em lại nói vậy, có phải em đang nhớ nhà, đang cô đơn lắm sao. Mấy năm trước khi mới sang đây, giai đoạn đầu tôi cũng phải cố gắng rất nhiều để vượt qua sự thiếu thốn tình cảm gia đình, một phần vì là con trai nên tôi dễ thích nghi với môi trường mới hơn em nên bây giờ mặc dù không nói, nhưng đôi lúc khi em buồn, tôi vẫn có thể hiểu được. Nhưng chẳng phải em cũng biết rằng em có thể coi tôi là chỗ dựa khi sang đây sao? Tại sao càng ngày em càng tự rời xa tôi như thế, em đang lo lắng điều gì, e dè điều gì ư?
CHÚNG TA
Tôi đón em từ bệnh viện về trong một ngày nắng đẹp, bầu trời Cali dường như không muốn để em buồn nữa thì phải. Bỗng dưng đang mùa đông trời lại có một ngày nắng vàng nhảy nhót làm mọi thứ dường như trở nên ấm áp hơn hẳn, có lẽ vì thế mà lòng người nên rộng mở, tươi tỉnh hơn chăng. Tôi đưa em về nhà thay đồ và nghỉ ngơi, hôm nay là cuối tuần, tôi quyết định sẽ đưa em ra ngoại ô dã ngoại, hít thở không khí trong lành sẽ tốt hơn cho người mới ốm dậy như em.
Em hôm nay cũng đã trở nên tươi tắn hơn hẳn. Tôi mua theo rất nhiều đồ ăn, thức uống, mang cả tấm khăn để trải trên thảm cỏ ngồi rồi bon bon đánh xe ngoại ô. Đây là lần đầu tiên em được ra ngoại ô sau mấy tháng ròng rã bận làm quen với cô bạn Cali đông đúc náo nhiệt. Tôi muốn hôm nay em phải ăn thật nhiều để lấy lại sức, phải vận động và hít thở thật nhiều không khí trong lành để trở nên tươi tắn như lần tôi mới đón em sang, nhiều háo hức và hứng khởi cho cuộc sống mới. Em và tôi cùng nhau đạp một chiếc xe đạp đôi như những cặp đôi khác vẫn thường làm trong công viên xinh xắn này, vốn dĩ tôi cũng sợ em ngại ngùng khi cùng đi 1 chiếc xe đạp nhưng ở đây người ta chỉ cho thuê xe đạp đôi mà thôi. Em im lặng ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên xung quanh và lâu lâu dang tay ra, nhắm mắt lại như muốn thu hết, ghi nhớ hết cái không gian này cho riêng mình mà thôi. Mặc dù không nói ra, nhưng tôi biết em thích cuộc sống thanh bình, không ồn ào, có thiên nhiên xinh đẹp như thế này hơn một Cali với những áp lực trường lớp và những cuộc đua để tồn tại. Bất giác tôi hỏi em:” Dạo này sao em không liên lạc với anh, em đã thích nghi hết với mọi việc rồi à? Em đang căng thẳng với bài vở lắm à, anh đến nhà mà chỉ thấy toàn vỏ mỳ tôm và coffee lon, sao em không ăn uống đàng hoàng mà còn có sức học bài. Chiều hôm đó em buồn gì hay sao mà lại dầm mưa về nhà vậy, anh mà đến trễ xíu nữa thì không biết em ra sao?”
Em bật cười trong veo: “Anh hỏi em từ từ thôi, sao mà nhiều câu hỏi thế?”
Nói xong tôi nhìn thẳng vào tấm lưng to rộng của anh mà nói: “Thực ra không phải là em hết việc để nhờ anh nên không liên lạc với anh nữa, nhưng thực sự em cảm thấy ngại nếu cứ làm phiền anh mãi như thế. Em sẽ sống ở đây 2 năm, chẳng nhẽ trong 2 năm đó em cứ mãi phiền anh, anh còn công việc, còn nhiều mối quan hệ khác nữa, em cũng không đủ đặc biệt để có quyền cứ việc gì khó khăn cũng phone anh như thế. Em cũng dần dần làm quen được với cuộc sống ở đây, nên em muốn tự mình xử lí mọi việc anh à.”
-Nhưng anh không nghĩ em chỉ vì thế mà đến nỗi ốm liệt giường, lúc em nằm viện, anh thấy trong giấc mơ, em đã khóc. Anh thực sự không muốn thấy em khổ sở như thế chút nào, đời sống du học rất nhiều điều phải lo, em phải thật mạnh mẽ mới có thể vượt qua những chướng ngại vật khác. Có phải em đang nhớ nhà lắm không, nhưng vẻ mặt của em lúc đó dường như không chỉ khóc vì nhớ nhà.”
-Vâng. Em xa nhà cũng gần 1 năm rồi, em nhớ gia đình, bạn bè, nhớ nơi em lớn lên. Thật sự em thấy mình quá bé nhỏ, và đôi khi không thuộc về nơi này, vì ở đây, em không quen biết ai, không có gì là sự ràng buộc giữa em và nó cả…”
Anh ngắt lời: “Không phải có anh sao?”
- Em xin lỗi, đôi khi em coi anh là người Cali, vì anh quá thân thuộc với nó, còn em mãi vẫn chỉ là người mới đến. Vả lại anh còn có bạn bè, người yêu ở đây chẳng hạn, anh còn có thể thể hiện sự quan tâm đến họ, còn em thì chẳng thể nào, người em quen duy nhất ở đây là anh, nhưng mọi thứ vẫn phải có một chừng mực nhất định nào đó.
-Ai bảo với em là anh có người yêu ở đây?
-Sao vậy anh?, em cũng không nghe ai nói cả, chỉ là không hiểu sao tự dưng em nghĩ vậy thôi. Vì anh cũng đã đi làm lâu rồi, vả lại anh cứ ở mãi bên này, hai bác gọi về mà anh cứ có chịu về đâu, nên em nghĩ chắc anh có niềm đam mê to lớn nào ở đây…
-Niềm đam mê to lớn đó là công việc đó cô nương ạ. Công việc anh đang làm ở Việt Nam chưa phát triển mấy, trong khi nó lại là đam mê của anh, nên anh không thể bỏ ngang nó mà về được.
-Vậy mà em cứ tưởng khác cơ! - Tôi cười hiền, ngập ngừng hỏi:
-Có một điều em muốn hỏi anh, có phải mấy năm trước khi anh về Việt Nam, anh có dùng số điện thoại 0909****** đúng không?
- Đúng vậy, mà sao hả em?
-Vậy có phải lúc cùng ăn tối ở nhà hàng, anh đã nháy máy em đúng không?
-Đúng thế, cho anh xin lỗi nhé, lúc đó tình cờ anh thấy số điện thoại của em trên FB nên mới thử em xem sao”
-Quả là anh rồi, sau ngày anh bay đi Mỹ, em đã gọi lại vào số đó nhưng không liên lạc được, em cũng đã đoán là anh nhưng vẫn chả có gì chắc chắn cả. Cứ thế em quên dần đi thôi. Hơn 2 năm rồi nhỉ, khi đó em giận lắm, nếu là anh thật thì không hiểu sao anh lại làm vậy nữa.
-Sorry cô bé, lúc đó anh tình cờ thấy được, không hiểu sao lại muốn đùa cô bé luyến thắng đang ngồi trước mặt anh nên mới bấm gọi thử. Thật ra ngay từ hôm cùng ăn tối với nhà em, anh cũng thấy em rất dễ thương, hồn nhiên, em kể những câu chuyện mà đối với tuổi của anh ít có thể trải qua được, điều đó làm anh khá thích thú. Nhưng anh cũng nghĩ rằng sau hôm đó thì mình cũng chả còn gặp nhau nữa và cũng không có lí do gì để gặp nhau nên anh đã không liên lạc với em. Không ngờ chữ duyên của tụi mình đứt đoạn, đến những 2 năm sau mới có thể hoàn chỉnh.
-Anh nói chữ duyên, hoàn chỉnh là sao ạ? Thật ra khi kết thúc khóa học, em trở về Việt Nam với cuộc sống của em, anh vẫn ở đây theo đuổi niềm đam mê của mình, thì mọi việc vẫn như cũ. Em nghĩ chữ duyên đó không thể gọi là hoàn chỉnh được, chẳng qua là mình may mắn thế nào lại được gặp nhau trong một hoàn cảnh chả ai ngờ tới cả mà thôi.
-Nếu 2 người ở cùng 1 nơi thì chữ duyên đó mới gọi là hoàn chỉnh đúng không em?
Tôi ngước mắt lên đầy bất ngờ: “Ý anh là gì ạ?”
-Có thể hơi đường đột, nhưng dù sao anh cũng muốn nói rõ những gì anh nghĩ. Thực sự thì anh cũng có cảm tình với em khi lần đầu gặp, nhưng phải trở lại Mỹ gấp như thế nên anh cũng chỉ coi đó là một thứ cảm tình thoáng qua mà thôi. Nhưng cho đến khi em sang đây, anh cảm thấy rằng mối duyên này đã chờ đợi khá lâu, vượt quãng đường khá xa để đến với anh, anh không thể coi nó là thoáng qua được nữa. Thêm lúc anh thấy em nằm sốt li bì, anh càng khẳng định được tình cảm của anh dành cho em và anh không muốn để em quay về Việt Nam mà không có anh.
Tôi quá bất ngờ về những gì anh nói, trước giờ tôi chỉ nghĩ rằng chỉ mình tôi đơn phương dành tình cảm cho anh, chỉ mình tôi khổ sở trong mớ tình cảm chưa rõ ràng này.
-Anh làm em thật sự quá bất ngờ, từ khi sang đây, em nhận được quá nhiều sự quan tâm của anh đến nỗi em sợ bản thân mình sẽ ngộ nhận điều đó là tình yêu anh dành cho em. Chính vì vậy mà em cố gắng không liên lạc với anh, tự mình xoay xở mọi việc, cố gắng giấu đi cái tình cảm đang nhen nhóm trong lòng. Đôi khi em chỉ muốn 2 năm trôi qua thật nhanh, để em được về nhà, để rời xa anh và không nghĩ đến anh nữa. Nếu không có trận ốm hôm đó, không biết 2 người chúng ta sẽ buông xuôi chữ duyên này như thế nào nữa. Bây giờ em lại yêu mưa Cali quá đỗi anh à, sau này về nước, em sẽ nhớ cơn mưa Cali chiều hôm đó lắm, nhờ có nó mà mình mới có thể hiểu nhau thế này…
-Anh định sẽ làm việc ở đây lâu dài, chuyện vợ con đôi khi anh cũng nghĩ qua loa, duyên nợ khi nào đến thì sẽ đến, không ngờ nó lại đến theo cách này em à. Bây giờ thì anh đã có ý định về nước luôn rồi, chắc bố mẹ anh sẽ mừng lắm đây. Anh sẽ chờ em hoàn thành xong chương trình học rồi mình sẽ cùng về, bố mẹ 2 bên tha hồ mà bất ngờ”.
Nói thế anh lại cười lớn trông rất đáng yêu nhưng sặc mùi tính toán vì anh đã vẽ đường cho tương lai của chúng tôi sau này một cách quá hoàn hảo như thế.
Các bạn có biết không, hôm đó chúng tôi đã đạp xe trọn một vòng hồ rộng mấy hecta chỉ để nói hết nỗi lòng, để mối duyên của chúng tôi được trở nên hoàn chỉnh. Đôi khi, duyên phận không hề bỏ chúng ta đi, nó chỉ tạm thời đi vắng để chờ thời điểm thích hợp, nơi thích hợp thì sẽ cho bạn gặp một người mà chữ duyên của bạn sẽ biến thành chữ phận. Nếu đã là của nhau, thì sẽ mãi mãi là của nhau, dù có mất bao lâu để chờ đợi, có mất bao xa để tìm đến. Và chắc chắn, bạn sẽ tìm thấy tình yêu của đời mình, ở một nơi nào đó, vì mỗi người đều mang trên mình một duyên phận, chắc chắn là thế.
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của T.H.V - tang.ha.van92@
No comments:
Post a Comment
Đã có một nhận xét mới trên Blog,, cần bạn vào suppost