Hotline: 01628228880 Tìm kiếm
Showing posts with label blogradio. Show all posts
Showing posts with label blogradio. Show all posts

Có khi nào anh dừng lại và nhớ về em?




  • Bão lòng

Những cơn mưa đầu mùa vừa ngớt, em lang thang dọc con đường từ nhà em đến nhà anh. Em không hiểu vì sao mình lại đi như thế. Đến cửa nhà anh rồi em giật mình quay xe và đi tiếp. Đi tiếp con đường không còn anh nữa...

Cám ơn anh đã mang đến cho em những niềm vui, hạnh phúc trong công việc từ ngày em mới chập chững là một cô bé điện thoại viên ngây ngô. Anh đến với em lần đầu tiên bằng một cái đập tay nhẹ lên búi tóc của em. Lần đó thật sự sau câu hỏi của khách hàng, em không biết cách trả lời và em cần anh, sau sự hướng dẫn của anh em vẫn chưa hiểu hết được em sẽ phải hỗ trợ khách các bước a, b, c như thế nào. Em bối rối và từ đó em để ý đến anh. Mình đến với nhau nhẹ nhàng và niềm hạnh phúc đó với em là không có gì thay thế được. 

Cám ơn anh đã lấp đầy trong em khoảng trống cô đơn của những ngày đầu xa nhà. Em hạnh phúc rất nhiều vì mình luôn ở bên nhau và mỗi khi mình chăm sóc nhau giản đơn qua từng hộp sữa khi vào ca trực.

Ngày mẹ em phản đối chuyện hai đứa mình, em biết rằng chuyện tình mình trắc trở từ đây. Em bảo anh không có chuyện tình nào không phải trải qua bóng tối, quan trọng là có nắm được tay nhau đi qua bóng tối, để đón ánh sang bình minh hay không thôi, anh nhỉ!? Anh gõ đầu em: “khờ quá, suy nghĩ nhiều không sợ già sao? Yên tâm anh luôn bên bé. Không nói chuyện buồn nữa mình đi dạo”. Giây phút ấy những mảnh ghép cầu vồng trong em sáng lung linh.

Hôm nay tan ca, em lang thang mà không hiểu vì sao em lại đi lại con đường ấy_ những cửa hàng áo cưới và em nhớ anh…
Blog Radio 258: Có khi nào anh dừng lại và nhớ về em?

Em nhớ anh hay chở em đi ngang những con đường ấy và bảo em rằng: “anh rất muốn nhìn em trong bộ váy đó? Đẹp không ta. Chắc là ....ngố lắm. Mặt mũi, tính cách như con nít. Không biết bao giờ mới lớn được”. Em giả bộ giận anh làm thinh không nói gì cả. Và anh lại dỗ dành em. Nhìn từng đôi bên nhau em nhớ mỗi khi ngồi sau xe anh, em hạnh phúc vì anh cứ nhìn lén em qua gương chiếu hậu. Anh bảo rằng anh ghét cái mũi cao của em, đôi mắt của em, bởi nó nhỏ và đen nháy nên anh  hay chê bai  “mắt hí”. Những mảnh ghép cầu vồng trong em sáng thêm chút nữa. Cơn mưa chiều lại đến, cảm giác che chung tấm áo mưa cùng anh trở lại trong em. Em tự hỏi lòng mình: có khi nào, dù chỉ là 1 phút, anh dừng lại và nhớ về em?

Ngày em tận mắt đọc những dòng tin nhắn trên máy anh em bắt đầu quan tâm đến những lời nói của xung quanh vì lòng tin em dành cho anh là tuyệt đối. Những gì em tìm hiểu được và những gì anh nói hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, em quyết định tự đi tìm cho mình đáp án. Và em nhận ra bóng tối thực sự là đây.

Khi tìm ra đáp án cho mình, em ngỡ ngàng nhận ra em đã mất anh lâu rồi. Em thật khờ khi tin mối quan hệ đó là tình anh em, tin những gì 2 người nói.

 Mọi cố gắng giữ anh ở lại đã thất bại, anh xua đuổi em bằng những câu nói đến tái tê lòng. Những mảnh ghép cầu vồng trong em vỡ nát ngày em tận mắt nhìn thấy anh đang có hạnh phúc mới. Em im lặng quay bước đi, những bước chân khập khiễng. Tình yêu của em đã không thể giữ được anh. 

Em đã bắt anh thề sẽ không làm tổn thương cô gái ấy, phải sống thật hạnh phúc và như thế mình mất nhau, không lời nói chia tay chỉ có sự im lặng và những ngày dài em khóc. 

Giai đoạn này em khủng hoảng và rất muốn nghỉ việc, em không muốn nhìn thấy anh nữa, bởi trong em lúc ấy anh là nỗi đau không gì xóa đi được,  nhưng rồi không hiểu sao em vẫn ở lại đến hôm nay
Cám ơn người con gái ấy đã cho em biết tình cảm anh dành cho cô bé nhiều đủ để cô bé can đảm làm những điều đã làm với em. Và cũng cám ơn cô ấy đã mang đến cho anh những điều em không thể. 
Ngày mẹ bảo em dẫn anh về nhà chơi, em ngỡ ngàng quá, hụt hẫng quá. Bởi mọi thứ đã quá muộn, để rồi cuộc chiến tranh giữa em và mẹ hơn 1 năm qua cũng dừng lại, xót xa.

Mỗi ngày em vẫn đối diện với anh, với cô bé và với công việc nhưng cô bé nhí nhảnh vui vẻ ngày nào không còn nữa, không ai còn thấy em cười. Công việc là chiếc phao cứu hộ, và thế là em bơi, ra sức bơi cùng nhân viên mới lên line để không còn thời gian nghĩ về anh nữa…
Blog Radio 258: Có khi nào anh dừng lại và nhớ về em?

Một lần nữa em muốn cám ơn anh, vì nhờ có anh em mới nhận ra rằng em đang hạnh phúc. Em hạnh phúc vì có rất nhiều người yêu thương và quan tâm em, giúp đỡ em những ngày em vấp ngã. Những người anh, người chị, những người bạn  cho em cơ hội, sức mạnh để em vững vàng hơn. Nhân viên cho em quỹ thời gian hẹp lại đến tối đa, dường như không còn chút chỗ trống nào để dành cho anh nữa. Làm cùng nhân viên, đi ăn cùng nhân viên, về đến nhà cũng là nhân viên alo hỏi nghiệp vụ và 8 đủ thứ chuyện cùng em. Có khi em mệt ngủ quên... Em hạnh phúc khi đứng giữa 2 dãy bàn làm việc của nhân viên. Em mệt và có khi em cáu vì những câu hỏi quá đơn giản, nhưng nụ cười của em trở lại vì em nhận ra mình quan trọng, thật may là nhân viên cũng không giận em. Giây phút này, em hiểu mình yêu công viêc, yêu những đôi mắt, những khuôn mặt ngây ngô ấy. Em cũng cảm nhận được mình mạnh mẽ hơn khi đứng lên ngay tại nơi mình vấp ngã.

Thật lòng, em đã từng nghĩ không bao giờ tha thứ cho anh, trong ca trực sẽ không bao giờ hỗ trợ cô bé. Nhưng rồi không hiểu sao khi cô bé giơ cánh tay lên đôi chân và khối óc em không dừng lại được. Và em cũng không biết mình tha thứ cho anh từ khi nào. Em đã cười với nỗi đau của chính mình và học cách để quên. Nhưng sao tha thứ được nhưng em không quên được, em vẫn cảm thấy sượng sùng khi gặp 2 nụ cười, 2 ánh mắt ấy hạnh phúc trước mặt em. Nhói!

Hôm nay, anh vẫn đây, hiện hữu vẹn nguyên trước mặt em, những hộp sữa, những cái đập tay lên búi tóc của em, những nụ cười, những câu nói, những lo lắng...nhưng em hiểu đã không còn đủ đầy, vì trái tim anh đã không còn dành cho em nữa. Em lại về cùng anh, vẹn nguyên đủ đầy như ngày em đến, cười nói cùng anh, chia sẻ cùng anh những vui buồn trong công việc, gia đình, cả chuyện tình cảm của anh và mình gọi đó là tình bạn. Em sẽ 1 mình bước tiếp con đường riêng cho em, 1 ngày không xa bóng tối sẽ ở sau lưng em và ánh bình minh phía trước. Bình yên!

  • Gửi từ lindanguyengl@

Blog Radio 258: Có khi nào anh dừng lại và nhớ về em?
  • Cho anh, cơn gió 7 năm qua bên đời em vẫn thổi

"...nơi em gặp anh...có hoa vàng rực rỡ..."
 
 
...Đã bao nhiêu năm tháng đi qua...vẫn ở lại nơi này...một mùa hoa vàng đơn độc...có sóng biển mãi miết vỗ bờ triền miên...có dòng nước xanh trong như tuổi thơ của chúng ta ngày ấy...
 
 
...Lập xuân...nắng ấm đã bắt đầu về nhưng sao tim em vẫn cứ lạnh căm đến lạ...sao bình yên vẫn chưa thể trọn vẹn nơi hồn em qua bão giông đã nhiều...Có một buổi sớm mai em dạo đi một mình giữa những nẻo đường lộng gió...nơi em có thể ngồi nhìn vầng dương đỏ rực lừng lững nhô lên...nơi em đã quen nhìn gương mặt anh sáng dần lên trong nắng sớm...nơi em thích lặng yên và chỉ mong thời gian dừng lại...4 năm đằng đãng...xa xăm lắm rồi những ký ức chông chênh...
 
 
...Có một bình yên sắt se trên vai trần lộng gió...chầm chậm mở mắt...em đã có nụ cười trong những giấc mơ...ngày dài - tình đầy...em bằng lòng với những hạnh phúc thoáng qua nhưng vẹn toàn và viên mãn...Có một nụ cười hiền làm tim em ấm lên giữa những cơn mưa dài lạnh buốt...có tấm lưng rộng em vẫn thích ngồi sau...có thứ tình trong veo và thuần đủ để em đánh đổi bình yên để chỉ đổi lấy trong tim một nỗi nhớ...Em vẫn ngoan trong câu kinh của Gió...để mỗi sớm mai nghe sóng rì rào vỗ...là mỗi lần tim lại đau đáu lớn lên...
 
Blog Radio 258: Có khi nào anh dừng lại và nhớ về em?
 
...Hạnh phúc những ngày thơ của em không mặn mòi như vị của muối trong nước biển...nó nhẹ và bình yên như những gì em dành cho anh từ khi chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ...và phải chăng yêu thương kia quá lớn...đến nỗi nó vẫn khiến em không thể vẹn toàn yêu ai như anh ngày ấy...Hình dung anh dần nhạt phai vì chia xa...vì khoảng cách...nhưng nỗi nhớ vẫn vẹn nguyên hình hài...đủ để làm em thẫn thờ mỗi lúc nhìn bình minh trên biển...đủ để em lặng người mỗi lúc chuông gió khua leng keng...
 
 
...Có một đêm dài khi em trải lòng cùng những nhớ thương hoang hoải...xuân về trên đôi môi của những người quanh em...riêng em vẫn gối đầu bên những giấc mơ chẳng biết bao giờ dứt...chưa có lời yêu nào được bật ra,mà tim em vẫn rung lên ngày anh đi xa em mãi,chưa từng có hẹn thề,mà góc nào đó trong em vẫn cứ vẹn nguyên như chưa hề nứt vỡ...Vẫn một tình yêu nhẹ,vẫn hiền,vẫn vô tư,và trong veo như làn nước biển...không vương dục vọng,không bỏng cháy những đam mê...chỉ nhẹ nhàng như  những tháng năm ta bên nhau cùng lớn...

 
...Em thích mỗi buổi chiều được ngồi thật lâu trên ban công lộng gió...ở đó em treo một chiếc phong linh...tiếng leng keng vui tai như tiếng cười vô tư của anh và em ngày ấy...liệu trong em còn có dòng ký ức nào đẹp hơn thế...?  Ta sẽ lại gặp nhau chứ...hay chỉ mình em mãi chìm vào mộng mị giữa những năm tháng đã qua...Hãy nói với em rằng : sẽ có một ngày,gió thổi về từ phương xa...là khi em lại dược nghe tim bình yên đi trong mùa gió...

  • Chuông gió - socola qn socola_qn96@

Quê hương là...





Bạn thân mến! Quê hương trong tâm thức mỗi người luôn chứa đựng những hình ảnh thân thuộc gắn bó mà khi đi xa nỗi nhớ ấy ùa về da diết… không chỉ là những hình ảnh đơn thuần mà nó còn gắn liền với cả gia đình thân thương, những ký ức tuổi thơ không thể phai nhạt. Mời bạn đến với Blog Radio 257 – Blog Radio dành cho những người xa quê hương với những lá thư đầy ắp kỷ niệm…
  • Biển đời và chiếc nón lá
 “Con dù lớn vẫn  là con của mẹ,
 Đi suốt đời lòng mẹ cũng theo con…”

Mười mấy năm trời đến lớp cũng là mười mấy năm mẹ lặng lẽ bên tôi. Ngày đầu tiên được đến trường cảm giác vui mừng khôn xiết, vì đó là lần đầu tiên tôi có được nhiều bạn bè đến như vậy. Trên con đường lất phất lá me bay, mẹ dắt tay tôi cười nói luyên huyên, căn dặn đủ điều, nào là vào lớp phải cố gắng học hành, không được ham chơi, nghe lời thầy cô giảng bài, không được đánh nhau,…Những lời dặn dò với lời lẽ mộc mạc, ngắn củn của một người phụ nữ nông thôn miền Tây nhưng chứa đựng biết bao nhiêu kỳ vọng của bậc sinh thành, nó bao la, rộng mở và dạt dào như dòng sông êm ả, như chiếc nón lá quê mùa, chất phác.
Không biết dùng lời nào để nói chính xác về sự khăng khít của mẹ với chiếc nón lá, đi đâu mẹ cũng tự tin với cái nón lá cùng chiếc áo bà ba, mẹ nói “đó là người bạn đường sẻ nắng che mưa với mẹ từ lúc mẹ còn con gái, dù có xuống biển hay lên rừng mẹ cũng mang theo”. Không phải riêng mẹ, mà tất cả bà con miền Tây đều quen thuộc với nón lá, không có nó người ta như thấy thiếu vắng một cái gì đó thân thương nhất. Riêng mẹ, mẹ khắng khít đến nỗi chỉ cần vừa đội lên đầu là chú cún trong nhà liền vẫy đuôi liên tục vì nó biết mẹ sắp chuẩn bị đi đâu đó để nó có cơ hội đi theo.
Blog Radio 257 quê hương
Bao nhiêu năm trôi qua, dù có đứng tận đằng xa, hay cuối con đường mòn nơi có rặng trâm bầu quanh năm xanh lá, tôi cũng nhận ra được bóng  mẹ lom khom, nhấp nhô ngoài đồng với cái nón quen thuộc, cũ kỹ. Những đêm mưa lạnh lẽo, trong nhà có những chỗ nhỏ nước, mẹ xoắn cái quần đen ống rộng, đội lên đầu cái nón lá bưng từng cái thau hứng nước, sợ mưa dột lên chỗ con nằm, mẹ dùng bao nylon phủ cẩn thận lên nốc mùng, chốc lát lại đi từng tra. Những ngày vào mùa thi, chị em tôi phải thức khuya học bài, mẹ cũng mắc cái võng nằm kế bên không chịu đi ngủ, mắt cứ lim dim, thỉnh thoảng lại mở ra như để kiểm tra, ba tôi có nói mấy đi nữa mẹ cũng nằm đó đung đưa cái võng do chính tay mẹ kết bằng dây chuối, mặc cho những con muỗi hút máu, mẹ vẫn điềm nhiên đập bộp bộp lên người, gãi xồn xột vì ngứa, thỉnh thoảng nhắc nhở chị em tôi tranh thủ ngủ sớm với cái giọng khàn khàn.
“Cha mẹ thương con như biển trời lai láng”, trên đời này tôi chưa từng thấy người mẹ nào thương con “kỳ cục” như mẹ tôi, những ngày đi học thêm về trễ, mẹ bưng chiếc đèn dầu loe loé sáng ngồi đợi ở góc đường, hoặc khi nghe loáng thoáng đứa nào đó thèm ăn món gì, dù có làm cực khổ đến đâu mẹ cũng âm thầm chuẩn bị. Những ngày không có nắng, sợ quần áo không kịp khô để sáng mai đến trường, mẹ đứng ngồi không yên, hết treo chỗ này lại treo chỗ nọ, chỗ nào có gió là mẹ tranh thủ ngay, vì chị em tôi không có nhiều quần áo nên lắm lúc cũng phải mặc quần áo còn ẩm ướt mà đến trường, thằng út hôm qua bất cẩn, té vào bờ rào rách cái cặp, mẹ lại thức khuya, cắt cái bao nylon may cặp mới cho nó, nó vui mừng ngủ gục bên cạnh mẹ mà chờ đợi. Đôi mắt mẹ nheo nheo, vầng trán mẹ xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn trước. 
Mẹ hay trách móc bà nội vội vàng, gắt gỏng, nhưng hình như trời đã sắp đặt mẹ về làm vợ ba, làm dâu bà nội để thừa hưởng cái tính nóng nảy đó. Nghe tin thằng Tèo đánh nhau với thằng Bi xóm trên, mẹ thằng Bi bênh vực con mắng thằng Tèo vài câu, mẹ ngoe nguẩy nón lá trên tay, vừa đi vừa lầm bầm “dám ăn hiếp con tao, dù có lên trời tao cũng đến”. Tôi chỉ biết nhún vai và  thầm nhủ “giá như có bậc thang lên trời chắc mẹ cũng leo, huống chi lên rừng hay xuống biển”.
Ngày tiễn chị tôi lên Sài Gòn học, mẹ cũng quảy cái nón lá, ôm theo giỏ gạo và mấy con cá khô vào tận ký túc xá, đôi dép lào cứng ngắt trên đôi chân nhuộm màu phèn, màu bùn cùng mẹ đi khắp thành đô. Đôi dép đó mẹ mua hôm gả chị Hai lấy chồng, tính đến nay cũng được hai năm, hết tiễn đứa này đi lấy chồng đến đứa kia đi học, hễ đứa nào về nhà rồi đi, mẹ cũng tiễn chân đến tận cuối đường và đứng nhìn cho đến khi nào khuất dạng.Thằng út năm nay lên lớp tám, tôi chuẩn bị lên Sài Gòn thi Đại Học, mẹ cũng khăn gối đòi đi theo, tôi trấn an mẹ “có chị ba trên đó, chỉ đưa con đi thi, mẹ lên đó làm gì cho mất công”, không cho mẹ đi mẹ giận hờn, trách móc, tôi viện cớ đường xá xa xôi để ngăn mẹ lại, mẹ liền trích dẫn chứng “hồi ba mày còn đi lính, mẹ ẵm chị hai mày mới mấy tháng tuổi đến tận chỗ tìm ba, đường xá còn xa vạn lần, xe cộ sang tới sang lui chứ đâu phải đi một mạch như bây giờ, ba mày dời đi đâu mẹ cũng đi đến tận đó”. Thấy ba cười lắc đầu, tôi cũng đành bó tay, thế là bao nhiêu ngày tôi thi trường học cũng là bấy nhiêu ngày mẹ dặm thêm trường đời, hậu phương thì vững chắc mà tiền tuyến như tôi chưa biết ra sao! Một lần nữa cái nón lá và đôi dép lào theo mẹ đến đất Sài thành.
Blog Radio 257 quê hương
Mẹ khẳng định khi nào mẹ chết thì thôi, chứ nếu còn sống thì dù con cái có lập gia đình, thậm chí có con, có cháu thì đối với mẹ chị em tôi lúc nào cũng còn nhỏ lắm. Một lần, nghe thằng cháu ngoại 5 tuổi(con của chị Hai) vô tư kể lại “hôm qua cha con đánh mẹ”, tính Trương Phi nổi dậy trong lòng mẹ và muốn đi đến tận nhà để hỏi lý do, ba và cả nhà thuyết phục mãi mẹ mới chịu thôi, cũng chẳng phải mẹ dễ dàng bỏ qua như vậy đâu mà khi hỏi cặn kẽ thằng cháu mới biết : “Cha con đánh mẹ mấy cái?Mẹ con có đánh lại không?”. “ – Cha đánh mẹ một cái, mẹ đánh lại ba, bốn cái luôn”
Đối diện với mẹ, tôi thấy mình nhỏ dại vô cùng, không biết sau này, trong cuộc đời của mình, tôi có thể làm tròn bổn phận như mẹ bây giờ hay không! Mẹ tôi là như vậy đấy, dù có đi đâu mẹ cũng tình nguyện đi theo, dù có làm gì mẹ cũng tình nguyện làm thay, cho dù đường đi có gập ghềnh, chông chênh, dẫu mẹ chỉ là hòn sỏi giữa non cao hay chỉ là giọt nước giữa đại dương muôn trùng, mẹ vẫn có thể làm tất cả vì con chỉ cần một chiếc nón lá. 
  • Gửi từ lethi_doantrinh@
Blog Radio 257 quê hương
  • Có một lũy tre làng trong ký ức tuổi thơ

Tôi sinh ra ở một vùng quê đầy nắng và gió. Tuổi thơ của tôi gắn chặt với miền quê cằn cỗi ấy. Nhưng đến năm tôi lên lớp năm, sau những trận đỏ đen ngút trời, bố mang cả gia đình bỏ đi biệt xứ.

Có những buổi chiều lặng gió, đứng giữa vườn dừa bạt ngàn của vùng Đông Nam Bộ, tôi ngơ ngác xăm soi từng thân cây một mong tìm lại chút thân quen. Cây tre bắc bộ ám ảnh tôi suốt cuộc đời. Những khi ấy tôi nhớ da diết cơn mưa lá tre ào ào của một vùng mờ mờ trong kí ức. Tất cả chỉ là ảo vọng của một đứa con tha hương sống lay lắt bên kia bờ hoài niệm mà thôi.

Quê tôi có nhiều loại cây lắm: Cây mít, cây trôi, cây quéo… Mỗi độ bão tràn về, thế nào sáng ra cũng có dăm cây cổ thụ đổ vật xuống, chắn kín đường làng. Tôi hỏi ông tôi: “Ông ơi! Sao chúng lại bị đổ hả ông?”. Ông bảo tôi rằng: “Vì chúng chỉ đứng đơn độc cháu ạ!”. Tôi “À” một tiếng rõ to rồi phóng mắt nhìn ra xa, rặng tre ngoài kia quấn chặt lấy nhau vẫn đứng hiên ngang trong gió.

Cây tre quê tôi cao vút, được ghép lại bởi hàng chục đốt xanh ngắt mỡ màng nhưng cũng có khi vàng óng ả. Lũ trẻ chúng tôi phân loại từng rặng tre: Búi tre ông Nghi, búi tre ông Đản, tre ngộc, tre hóp… Búi tre ông Nghi gày xơ xác, thấp lè tè nhưng chắc đến đanh lại. Cứ mỗi mùa quả đay đến vụ, quả xoan ương sắp chín hay thậm chí sang cả mùa cơm nguội, trưa nào lũ trẻ chúng tôi cũng rình mò, lén lút đâu đó quanh khóm tre ít ỏi. Chỉ lơ một cái, y rằng một cây cũng bị chặt phéng ngay đem về chia nhau làm súng hóp. Thằng nào chẳng may bị bắt, mặt nó xanh lét đến thảm hại bởi ông Nghi, chủ nhà, đã từng nổi tiếng vì thành tích chặt đứt đuôi con bò nhà thằng Tưởng chỉ vì nó dại dột liếm vài cái lá tre.

Búi tre ngộc được biết đến nhiều hơn cả. Tôi còn đặt cho nó cái tên tre tây. Vì nghe bà kể bọn tây hồi xưa cũng to như tre ngộc vậy. Muốn nhìn thấy ngọn, tôi phải khum khum hai tay, nheo mắt lại. Trên đó chim kéo về hàng đàn vì chẳng mấy khi có người trèo lên được. Mo tre ngộc to như cái quạt nan, vàng xộm, đem bán cho các nhà đan nón phải đắt gấp hai tre thường. Mỗi độ thu về, nhiều đứa có khi chỉ vì tranh nhau cái mo tre mà choảng nhau sứt đầu mẻ trán.

Ông tôi có tài làm mọi thứ bằng tre. Khoảng tháng tư, tháng năm hàng năm, lúc bão bắt đầu tràn về, ông ngả bớt những cây tre rìa búi sắp đổ. Sau đó ông ngâm xuống ao đến vụ cá đầu đông. Vào những ngày giá rét, tôi ngồi xem ông cắt khúc cây tre như cắt khúc một con lươn khổng lồ vừa kéo được dưới ao lên. Chỉ từ vài khúc tre như vậy ông tôi đã biến hoá ra bao nhiêu thứ: Cái rổ, cái giá, cái giần, cái sàng…
Ông tự làm cho mình một cái điếu cày rất đẹp, châm lửa hút thuốc bằng đóm tự chẻ luôn. Những ngày xẻ thịt cây tre, ông không bao giờ quên đan cho tôi cái bu gà trọi và cái giậm treo lên gác bếp chờ mùa lụt sang năm. Ở một nơi xa lắm, nơi cây tre chỉ có trong từ điển, tôi nhớ quá gốc tre cùng ông trồng những ngày cuối tôi sắp phải ra đi.

Mùa lá tre về, đâu đâu cũng giăng mắc bao chiếc thuyền cong cong, xoay trong gió. Lá tre rụng ào ào như trút, rụng triền miên. Cây tre trút đi chiếc áo để mùa đông đứng xo ro chịu rét. Nhưng khi ấy bà tôi vào mùa. Vẫn chiếc áo nâu sờn khâu bao lần chỉ bên ngoài và bên trong là chiếc áo cánh gián toả ra mùi trầu hăng hăng quen thuộc. Một tay cầm chổi rễ cùn, tay kia bà kéo lê chiếc bao tải cũ mèm len lỏi khắp các búi tre.
Blog Radio 257 quê hương


Bà luồn bàn tay nâu xạm, đầy những đường gân vơ từng chiếc lá. Tôi chạy theo bà, thi thoảng cũng bẻ được vài cành củi rồi lại biến tót ngay để mặc bà nhặt mùa thu mang về. Tôi nhớ nhất cái dáng ngồi đun bếp của bà. Bếp thì nhỏ lại ọp ẹp. Mùa hè khói quyện đặc, cay xè mắt. Thế mà bà vẫn ngồi còng gập trên chiếc ghế con đủn đều đặn từng nắm lá tre dọc theo năm tháng.

Mùa đông bà dậy từ tinh mơ bắc bếp nhẩn nha luộc cho tôi nồi khoai củ mật. Nhớ ngày ấy, mỗi sáng vùng dậy, tôi không bao giờ chịu mặc quần áo rét ngay mà đánh chiếc quần cộc lao vù qua sân xuống bếp bó gối tựa lưng vào người bà. Ngồi buồn, tôi kiếm cành rào nhỏ phá bĩnh bếp lửa, lúc thì tranh bà đủn lá tre, lúc thì lấy tàn than giết lũ kiến xung quanh. Bà giơ cao cái que bời cháy nham nhở dứ dứ, tôi chạy biến.

Nhớ về tuổi thơ tôi nhớ day dứt nồi khoai củ mật và cái que bời cháy nham nhở ngày nào. Ngày tôi đi, lưng bà còng hẳn rồi. Tay bà thì run run ghê lắm. Ấy thế mà bà băm rau lang nấu cám cho lợn lại chẳng bao giờ bị đứt tay như tôi. Bà bảo tôi: “Nó có cữ rồi”. Tôi gật gật dẫu chẳng biết “cữ” là gì cả. Nhưng bữa cơm bà chan canh khó thực. Nước cứ sóng sánh trực trào ra bên ngoài. Tôi bất ngờ reo lên: “A! Bà chan canh không có cữ nhớ”. Bà bật cười móm mém: “Cha bố anh!”.


Blog Radio 257 quê hương

 
Bao giờ tôi cũng xí phần chan canh cho bà. Thế mà tôi lại phải đi…

Hôm đó ông bà đưa tiễn chúng tôi ra mãi tận đầu làng. Ông thì yên lặng nhưng bà thỉnh thoảng lại lau mắt bằng chiếc khăn mùi xoa mà lần nào đi chùa về bà cũng gói trong đó không quả chuối thì cái oản cúng cho tôi. Chiếc xe xa dần, xa dần. Tay bà run rẩy trong hơi lạnh. Lá tre đổ ào ào như bão.

Mùa này chắc lá tre quê tôi bắt đầu rụng. Hôm trước đọc báo thấy mặt hàng mây, tre đan xuất khẩu của Việt Nam được giá. Vui thì vui thật nhưng chẳng biết lũ trẻ quê tôi có còn chỗ để móc mo tre nữa hay không?

Cách đây vài tháng tôi bất chợt gặp thằng bạn ấu thơ phiêu dạt vào đây. Nó kể “quê mình giờ lấy đâu còn lá tre”. Ông bà nội tôi thì đã mất cả rồi. Thế mà chẳng hiểu sao tôi vẫn day dứt về một mùa lá tre. Có lẽ tôi phải về thôi. Biết đâu búi tre ông trồng cho tôi chả còn…

Duyên

Blog Radio
Người ta vẫn thường nói rằng nếu có duyên, những người yêu nhau ắt sẽ tìm thấy nhau trên đường đời tấp nập hoặc nếu ông Trời đã định là của nhau, thì chắc chắn sẽ thành đôi. Nhiều người vẫn nghĩ rằng đây chỉ là triết lý để an ủi những chàng trai, cô gái độc thân khi bạn bè xung quanh đã có đôi có cặp hoặc xoa dịu những trái tim cô đơn đang mong mỏi tình yêu nhưng tôi luôn nghĩ rằng những ai yêu nhau, luôn luôn phải được gắn kết bằng một chữ “duyên” nào đó. Tại sao bạn không gặp nửa kia vào một thời điểm khác mà lại vào lúc đó, tại sao bạn không yêu một người khác mà lại chọn anh chàng này để cùng chung sống trong quãng thời gian còn dài hơn cả cùng với bố mẹ mình. Tôi không thể an ủi những trái tim đã bị tổn thương trong tình yêu, tôi chỉ có thể tiếp thêm cho những trái tim đang mong mỏi thứ tình cảm thiêng liêng này những kì vọng tốt đẹp, những mong chờ đáng yêu để vào một ngày đẹp trời, bạn vô tư đón nhận chữ “duyên” của đời mình…
GẶP
Gần đây, lâu lâu tôi lại được nghe bố mẹ mình và những bố mẹ khác có con trai lớn nói với nhau rằng: “Hai nhà mình làm sui với nhau cũng được nhỉ?” - Cảm giác của bạn khi nghe câu nói này từ người lớn là gì? Bạn tủm tỉm cười vì được người lớn để ý cho con cái nhà họ hay bạn lại ghét cay ghét đắng và một mực phản đối vì không muốn bị “ép duyên” giống kiểu như ngày xưa. Còn tôi chỉ biết cười trừ, ậm ừ với bố mẹ rằng nếu có duyên mà thành đôi thì cũng được, không thì âu cũng là cái duyên chưa tới, thế thôi.
Vậy mà “cái duyên” đó cũng đưa đẩy thế nào để tôi và anh gặp nhau. Anh đang đi làm cho một công ty phần mềm ở Mỹ, gần 3 năm rồi anh mới chịu bỏ công việc, học hành ở bên kia để về thăm nhà. Vậy là bố mẹ anh dắt anh lên nhà tôi chơi như đã hứa, tối hôm đó tôi cũng được bố mẹ gọi xuống nhà ngồi chơi cho vui nhưng thực chất là coi mặt. Mới gặp nhau lần đầu, ngoài đúng nghĩa đen là “coi mặt” - tôi và anh có gì để nói với nhau chứ. Nếu tối hôm đó chúng tôi không gặp nhau thì có lẽ sau này cũng không thể gặp nhau lần nữa vì ngày hôm sau tôi bay đi Hà Nội còn anh lại tụ tập bạn bè ở Sài Gòn, trễ một ngày thì tôi đã chẳng còn ở Đà Nẵng nữa rồi, đấy có phải là cái duyên đầu tiên không nhỉ?
Sau khi trở về từ chuyến “phượt” hoành tráng của mình, tôi được bố mẹ báo là gia đình anh mời gia đình tôi ăn tối vì mấy hôm nữa anh phải quay trở về Mỹ. Rồi ngày gặp cũng đến, chúng tôi ngồi đối diện nhau cùng ăn tối, đang ngồi bỗng điện thoại tôi có cuộc gọi từ số lạ nhưng chỉ khi mới vừa alo thì bên kia đã cúp máy… số máy lạ, tôi quay trở vào thấy anh đang nhìn tôi rất lạ. Mãi đến khi về nhà rồi những ngày sau nữa, tại sao tôi cứ nghĩ rằng có phải lúc đó chính anh đã nháy máy tôi? Tôi nhớ trong bữa ăn hôm ấy, tôi có nghe rằng vào ngày đó anh sẽ bay sang Mỹ nên đúng sáng hôm đó tôi gọi lại số điện thoại lạ kia, thì: “Thuê bao này hiện đang không liên lạc được…”, nếu bạn là tôi, bạn có đa nghi giống tôi?
Mùa hè thiên đường của tôi qua đi khá vội vã. Tôi lại tự cuốn mình vào vòng xoay cũ với bạn bè và học hành, cuộc sống vẫn trôi theo như những gì đã được sắp đặt, đôi khi nhớ lại lúc cuối hè, tôi vẫn tự nhủ rằng chữ duyên của mình và anh chỉ có đến cuối mùa hè năm đó mà thôi. Đôi khi người ta không biết rằng vô tư với điều gì, thì điều ấy lại càng dễ đến và mang lại bất ngờ cho ta…
2 năm sau tôi tốt nghiệp Đại học, trường Đại học tiễn tôi với với một bản thành tích khá khẩm. Vậy là tôi bắt đầu con đường tìm kiếm học bổng du học, từ khi bắt đầu có ý thức về việc du học, tôi chỉ luôn nghĩ rằng Mỹ là nơi đầu tiên tôi không muốn đến mặc dù đó là mơ ước, là đích đến của hàng triệu hàng triệu du học sinh. Có thể một người không quá thích sự ồn ào náo nhiệt như tôi sẽ không hợp với phong cách Mỹ, con người Mỹ nên tôi thấy sợ hơn là ước ao một lần được đến nơi đó. Vậy nên tôi luôn muốn chọn cho mình những vùng đất yên bình, con người không vội vã và thiên nhiên xinh đẹp như châu Âu chẳng hạn, có lẽ những nơi đó sẽ phù hợp hơn với tính cách của tôi. Nhưng dường như cái duyên đó vẫn chưa bỏ tôi mà đi, tôi nhận được lời chấp nhận từ một trường Đại học của Mỹ ở California – nơi anh đang làm việc trong khi bố mẹ cứ giục tôi: “Lo đi học sớm còn về sớm mà lo chuyện chồng con, con ạ”. Đêm về nằm suy nghĩ, tôi phải đấu tranh giữa ý thích của mình và ý muốn của bố mẹ. Có ai như tôi, được một trường ở Mỹ cấp học bổng mà lại lưỡng lự, chắc người khác nhìn vào sẽ bảo ngay là tôi rồ dại mới bỏ cơ hội đó. Xách vali lên đường cũng đồng nghĩa là tự rước nỗi sợ hãi lẫn những điều không thiện cảm đến gần mình hơn nhưng quả thực cơ hội sẽ không đến lần hai, tôi thật sự không đủ dũng cảm để từ bỏ nó. Bố mẹ vẫn còn lo lắng tôi sẽ lơ ngơ ở sân bay khi đến Cali dù đây không phải lần đầu tôi ra nước ngoài nên cứ chạy khắp nơi xem có người quen nào ở Cali có thể đón tôi ngay khi tôi xuống sân bay. Rồi bố mẹ tôi lại nhờ ngay trúng anh với lí do anh cũng từng là du học sinh, có thể hiểu và giải quyết được những vấn đề của người mới sang như tôi, có gì anh có thể giúp đỡ, tư vấn cho tôi trong thời gian học bên kia!
LẠI GẶP
Cali đón tôi trong tiết trời rét mướt không thể tả, chuẩn bị ra khỏi máy bay tôi đã khoác lên người một đống áo ấm lẫn khăn quàng cổ mà chắc chắn khi ở Việt Nam tôi sẽ không bao giờ mặc vì khi được kết hợp với nhau, trông chúng thật “phản thời trang”. Ở Việt Nam tôi có thể dũng cảm mặt quần short tung tăng trong trời đông nhưng khi đã sang đây vào mùa này răng hàm trên với hàm dưới cứ thi nhau va vào nhau. Khi tôi đang bơ vơ giữa chốn đông người thì thấy có người giơ bảng ghi tên mình. Còn cảm giác gì hạnh phúc hơn khi có người đón mình tại nơi mình đang cảm thấy lạc lõng vô cùng như thế, lúc ấy tưởng chừng tôi có thể chạy đến ôm chầm người đó đến nơi ấy chứ, nhưng sự thật thì không thể.
- Chào em, lâu quá không gặp nhỉ.
-Dạ chào anh, cũng hơn 2 năm trời còn gì. Tôi cũng đáp lại lời anh nhưng trong lòng cứ cảm thấy khó chịu sao sao ấy.
-Em khác quá, nếu em không chạy đến chỗ anh thì anh cũng không nhận ra em ấy.
Tôi cười ngượng ngùng đáp: “Thì anh và em cũng mới gặp nhau có 2 lần, không khéo còn chả nhớ mặt nhau đâu ấy chứ”, nói xong tôi mới thấy mình phũ phàng quá.
Anh đưa tôi ra xe và chở về nhà tôi đã thuê trước, trên đường anh có chỉ cho tôi chỗ này chỗ nọ, những tuyến bus để đi từ nhà đến trường và hứa sẽ chỉ cho tôi mọi việc trong thời gian đầu. Nói chung, lần đầu đến Cali, cảm giác về nơi đây trong tôi cũng không tệ, thời tiết khá lạnh và nó làm tôi vất vả kinh khủng nhưng tôi vẫn cảm thấy hân hoan vì có được những trải nghiệm mới, con người cũng không tệ, ít nhất tôi không bị Cali cho lạc đường, bơ vơ ngoài phố như tưởng tượng (hình như tôi đang cho anh làm người Cali luôn thì phải).
EM
Tuần đầu tiên, tôi đã phải khá vất vả để bắt đầu cuộc sống mới ở đây, từ việc đăng kí nhập học, tập làm quen với môi trường mới, học cách đi Metro, đi bus, cả việc tự nấu ăn cho bản thân nữa, may nhờ có anh giúp đỡ rất nhiều, không thì tôi đã stress vì có quá nhiều thay đổi và bỡ ngỡ trong cuộc sống mới này.
Vào những ngày cuối tuần, tranh thủ lúc rảnh rỗi, anh đưa tôi đi chơi, giúp tôi làm nhiều việc. Tôi cảm thấy anh đang làm rất tốt việc bố mẹ tôi nhờ vả thì phải. Cái cách anh chăm sóc tôi thật sự rất dễ làm con gái xao lòng, vừa ân cần chu đáo và nhẹ nhàng tinh tế nhưng cũng vừa nghiêm khắc những khi cần thiết như ép tôi mặc năm bảy lớp áo ấm khi tôi cứ nhất quyết hi sinh sức khỏe vì cái đẹp. Vả lại anh hơn tôi những 8 tuổi, mặc dù mang tiếng là đi học Thạc sĩ nhưng trong mắt anh hình như tôi vẫn thiếu nhiều kinh nghiệm và ít trải sự đời, những điều anh lo lắng cho tôi cứ như người anh trai lớn lo cho em gái. Bạn có dám nói chắc rằng bạn sẽ không cảm thấy xúc động khi nhận được sự quan tâm nhiều như thế ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi mà chủ nghĩa cá nhân được đặt lên hàng đầu như đất Mỹ không? Ban đầu tôi cũng vô tư không suy nghĩ mình có đang làm phiền anh không vì quả thực tôi rất cần sự giúp đỡ từ anh, nhưng dần dần tôi cảm thấy khá ngại khi anh cứ giúp tôi hết việc này đến việc khác. Chả phải anh còn công việc, còn bạn bè, những mối quan tâm riêng, hay có khi còn có cả người yêu nữa đấy ư, đôi khi tôi tự hỏi bản thân mình là gì mà bắt anh giúp tôi quá nhiều thứ đến thế. Cứ như vậy tôi mày mò tự làm tất cả những việc mình có thể, tự giải quyết những vấn đề xung quanh mình. Có những lúc anh hỏi tôi có cần giúp gì không, sao dạo này ít liên lạc với anh, tôi cũng chỉ cười trừ và bảo đã làm quen được cuộc sống ở đây, anh hãy để em tự làm mọi việc cho chủ động. Nói là nói thế, có thể anh sẽ nghĩ anh quan tâm quá sẽ làm tôi mất tự do nhưng thật sự tôi cũng rất cần sự quan tâm, sự giúp đỡ của anh – người quen duy nhất của tôi ở đây, nhưng làm sao tôi có thể cứ bám riết lấy người ta như thế.
Quay qua quay lại cũng đến kì thi, tôi vật lộn trong đống bài vở, tài liệu ngập đầu đến ăn cũng không đủ thời gian, toàn phải ăn vội mấy hộp mỳ tôm mang từ nhà sang cho qua cơn đói để tiếp tục chiến đấu với những quyển sách dày cộm chỉ toàn chữ. Một khi người ta bị stress vì học hành, công việc, ta thường có khuynh hướng rất dễ yếu lòng. Một đứa con gái được bao bọc cả về vật chất lẫn tinh thần từ bé như tôi thật khó thoát khỏi cảnh nhớ nhà triền miên, nhất là khi trong lòng cảm thấy bực bội vì đống bài vở, vì kì thi mình sắp đối mặt. Nếu khi ở nhà, mỗi kì thi mẹ đều hỏi han, động viên tôi học hành, vừa tiếp thêm động lực tinh thần, vừa bồi bổ cho tôi bằng món ngon này món ngon nọ thì khi sang đây, ngay kì thi đã không có một lời động viên nào mà còn phải tống mỳ tôm vào dạ dày cho qua bữa, nghĩ thật mủi lòng. Bất giác tôi nghĩ đến anh, chẳng nhẽ tôi lại gọi cho anh kể lể chuyện tôi bị stress vào mùa thi, tôi nhớ nhà, tôi muốn ăn cái này, muốn đi chỗ kia và bắt anh phải an ủi tôi ư? Ít ra tôi vẫn muốn mình phải thật mạnh mẽ trong suy nghĩ của anh. Nghĩ vậy, tôi vơ đại chiếc áo khoác dày sụ, lầm lũi ra đường tìm mua cho mình cốc coffee.
Từ mấy năm trước, tôi có một sở thích đó là mua một cốc coffee take-away rồi mang ra bờ sông ngồi, hai tay áp vào cốc nóng hổi rồi lại áp vào má mình, không hiểu sao nó giúp tôi thấy ấm áp lạ trong mùa đông. Muốn tìm lại cảm giác đó ở một không gian rất khác, tôi cũng tìm cho mình một chiếc ghế đá có góc khá thuận tiện nhìn cuộc sống xung quanh đang diễn ra trước mắt. Còn một đống bài vở phải hoàn thành trước deadline đang gần đến nhưng thật sự lúc này tôi rất cần sự thảnh thơi, một chút gì đó thư giãn. Ai nói là đi du học sướng, chỉ toàn đi chơi là nhiều, lúc còn ở nhà tôi cũng đã từng nghĩ như thế, nhưng có qua đến đây mới hiểu áp lực học hành là rất lớn, nếu không hoàn thành được khóa học Master trong thời gian 2 năm, tôi phải tự bỏ tiền túi ra để tự trang trải cho khoảng thời gian bị kéo dài ra đó, và chi phí sinh hoạt, học hành ở Mỹ thì không hề nhỏ. Sống trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, tôi có cảm giác như tôi không làm chủ được cuộc sống của chính bản thân mình.
Cuộc sống cứ như dòng chảy đưa ta đi thật xa và thật nhanh, tôi cứ bị cuốn vào việc học hành, những vấn đề trong sinh hoạt hằng ngày, hết việc này đến việc khác không ngưng nghỉ. Tìm được khoảng riêng cho tâm hồn mình giữa nơi náo nhiệt và lạ lẫm như thế này quả rất khó. Từ lúc mới sang đến giờ, đây mới là lần đầu tiên tôi được ngồi lại, tự nhìn nhận lại mình, tự lắng nghe bản thân mình để xem mình đang cần gì, nghĩ gì. Và quả thực, lòng tôi nói rằng tôi đang rất cô đơn, rất yếu lòng. Tôi vẫn thường hay nghĩ về anh, nghĩ về những ân cần anh dành cho tôi mà cảm thấy được an ủi nhưng có phần bất an. Tôi sợ rằng mình sẽ ngộ nhận, trong tình cảnh của tôi như bây giờ, người ta rất dễ ngộ nhận sự quan tâm đó là tình yêu nhưng tôi lại không thể ngăn bản thân mình bị sự quan tâm đó làm cho xao động. Những lúc yếu lòng như thế, tôi thường tự nhủ rằng tình cảm tôi dành cho anh sẽ đồng thời biến mất khi tôi về nước, khi tôi lại có đầy đủ tình thương từ gia đình và bạn bè, vì vậy nên thời gian này, tôi rất ít khi chủ động liên lạc với anh. Cứ như thế có lẽ tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn là việc cứ gặp anh mỗi ngày và cứ phải vật lộn trong mớ suy nghĩ làm thế nào mới đúng, liệu tình cảm của mình có là thật hay không. Bỗng dưng trời đổ mưa làm tôi giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ rối bời và cốc coffee trên tay đã nguội ngắt từ lúc nào, tôi chạy vội vào mái hiên tiệm ăn gần đó đứng trú mưa. Lúc nãy ra khỏi nhà tôi cứ nghĩ sẽ đi một chút rồi về nên không mặc nhiều áo và cũng chả mang theo dù. Cứ thế tôi đứng nép vào mái hiên, co ro rúc mình trong chiếc áo bông nhìn mưa Cali gõ đều trên phố. Nhìn người qua lại trên phố vội vã, tôi mới thấy mình lạc lõng làm sao, hết lượt người qua rồi lượt người lại, có ai để ý thấy cô gái châu Á bé nhỏ cũng dường như đang có bão trong lòng. Mưa dần nhỏ hạt, tôi thì lạnh toát cả người, bây giờ có đợi mưa tạnh hẳn thì chắc không về nổi đến nhà vì chết cóng ngoài phố, tôi quyết định dầm mưa chạy thật nhanh từ đây ra đến trạm bus gần đó để về nhà. Về đến nhà, tôi thấy mình hơi choáng, đầu óc cứ chông chênh, có lẽ vì mấy ngày nay ăn uống thiếu chất lại còn uống coffee, dầm mưa về nhà nên bây giờ cả người nóng sốt, chả muốn gì nữa cả, tôi chui vội vào chăn mà thiếp đi trong cái cảm giác lúc nóng lúc lạnh còn đầu óc thì chuyếnh choáng.
-Vân à, anh đây, mở cửa cho anh. Tiếng anh vang lên ngoài cửa sau một hồi nhấn chuông liên tục, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi có nghe thấy tiếng anh gọi, nhưng vì trong người rệu rã không thể nhấc nổi tay chân, lại thêm không biết mình đang mơ hay đang tỉnh nên chả thể làm gì được.
ANH
Tôi đã gọi cửa phòng em suốt nửa tiếng đồng hồ, điện thoại thì tắt máy, hỏi những người ở chung nhà họ đều bảo có thấy em về nhà rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mấy tuần nay không thấy liên lạc gì cả, cô bé này thật sự làm tôi lo lắng. Quá sốt ruột vì sợ có chuyện gì không hay, tôi đành phải tốn thêm nửa giờ đồng hồ nữa đi tìm chủ nhà và giải thích đủ kiểu để có được chiếc chìa khóa dự phòng phòng em. Khi tôi bước vào, đèn ngủ trong phòng lờ mờ, nhìn sang bàn học thì giấy tờ, sách vở lổn ngổn, nơi bếp thì la liệt những hộp mỳ và cốc coffee mua sẵn, bật đèn lên cho sáng thì tôi hoảng hốt khi thấy em nằm co ro trong chăn, gương mặt có vẻ rất đau đớn. Gương mặt em đỏ ửng vì sốt, trán nóng rang nhưng người cứ run lên từng cơn như rất lạnh, tôi bế thốc em dậy, khoác áo khoác cho em rồi cuống cuồng đưa em vào bệnh viện. Bác sỹ chuẩn đoán em bị suy nhược do thức đêm và ăn uống thiếu chất, tâm lý bị stress đã quật ngã em như thế. Để các bác sỹ truyền nước biển cho em, tôi ra ngoài làm thủ tục nhập viện. Đến khi quay trở vào, tôi thấy em hình như đang mơ gì đó, rất buồn thì phải, có giọt nước mắt lăn trên má còn trán thì nhăn lại, cảnh tượng đó không hiểu sao làm lòng tôi quặn lại. Mấy tuần không liên lạc, tôi đang không kiểm soát được những chuyện đang xảy ra xung quanh người con gái này, tôi đã hứa với bố mẹ cô ấy sẽ quan tâm để ý giúp đỡ em trong thời gian em ở đây. Vậy mà bây giờ, thấy em như thế này trước mặt, tôi quả thật rất áy náy và sâu trong tim, không hiểu sao tôi lại thấy đau, càng không hiểu sao mình lại có cảm giác này.
-Anh à, sao em lại nằm đây, đây là đâu vậy anh? Giọng em yếu ớt gọi tôi.
-Em đang trong bệnh viện, lúc chiều anh sang nhà em, gọi cửa mãi không được, khi vào bên trong thì thấy em bị sốt nằm co rúm lại. Sao đau ốm mà không gọi anh, nếu anh không sang thì em nằm đó đến bao giờ.
-Em cố gắng cười, đáp lại tôi, nhưng sao tôi thấy trong nụ cười của em lại buồn đến thế: “Em không sao mà, chắc do lúc chiều mắc mưa nên bị sốt, mưa Cali lạnh quá anh à. Vả lại anh cũng bận trăm công nghìn việc, em cũng lớn rồi, không thể việc gì cũng gọi anh được.”
Khi nghe đến câu mưa Cali lạnh quá, tự dưng tôi như thấy được nỗi lòng trong em, tại sao em lại nói vậy, có phải em đang nhớ nhà, đang cô đơn lắm sao. Mấy năm trước khi mới sang đây, giai đoạn đầu tôi cũng phải cố gắng rất nhiều để vượt qua sự thiếu thốn tình cảm gia đình, một phần vì là con trai nên tôi dễ thích nghi với môi trường mới hơn em nên bây giờ mặc dù không nói, nhưng đôi lúc khi em buồn, tôi vẫn có thể hiểu được. Nhưng chẳng phải em cũng biết rằng em có thể coi tôi là chỗ dựa khi sang đây sao? Tại sao càng ngày em càng tự rời xa tôi như thế, em đang lo lắng điều gì, e dè điều gì ư?
CHÚNG TA
Tôi đón em từ bệnh viện về trong một ngày nắng đẹp, bầu trời Cali dường như không muốn để em buồn nữa thì phải. Bỗng dưng đang mùa đông trời lại có một ngày nắng vàng nhảy nhót làm mọi thứ dường như trở nên ấm áp hơn hẳn, có lẽ vì thế mà lòng người nên rộng mở, tươi tỉnh hơn chăng. Tôi đưa em về nhà thay đồ và nghỉ ngơi, hôm nay là cuối tuần, tôi quyết định sẽ đưa em ra ngoại ô dã ngoại, hít thở không khí trong lành sẽ tốt hơn cho người mới ốm dậy như em.
Em hôm nay cũng đã trở nên tươi tắn hơn hẳn. Tôi mua theo rất nhiều đồ ăn, thức uống, mang cả tấm khăn để trải trên thảm cỏ ngồi rồi bon bon đánh xe ngoại ô. Đây là lần đầu tiên em được ra ngoại ô sau mấy tháng ròng rã bận làm quen với cô bạn Cali đông đúc náo nhiệt. Tôi muốn hôm nay em phải ăn thật nhiều để lấy lại sức, phải vận động và hít thở thật nhiều không khí trong lành để trở nên tươi tắn như lần tôi mới đón em sang, nhiều háo hức và hứng khởi cho cuộc sống mới. Em và tôi cùng nhau đạp một chiếc xe đạp đôi như những cặp đôi khác vẫn thường làm trong công viên xinh xắn này, vốn dĩ tôi cũng sợ em ngại ngùng khi cùng đi 1 chiếc xe đạp nhưng ở đây người ta chỉ cho thuê xe đạp đôi mà thôi. Em im lặng ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên xung quanh và lâu lâu dang tay ra, nhắm mắt lại như muốn thu hết, ghi nhớ hết cái không gian này cho riêng mình mà thôi. Mặc dù không nói ra, nhưng tôi biết em thích cuộc sống thanh bình, không ồn ào, có thiên nhiên xinh đẹp như thế này hơn một Cali với những áp lực trường lớp và những cuộc đua để tồn tại. Bất giác tôi hỏi em:” Dạo này sao em không liên lạc với anh, em đã thích nghi hết với mọi việc rồi à? Em đang căng thẳng với bài vở lắm à, anh đến nhà mà chỉ thấy toàn vỏ mỳ tôm và coffee lon, sao em không ăn uống đàng hoàng mà còn có sức học bài. Chiều hôm đó em buồn gì hay sao mà lại dầm mưa về nhà vậy, anh mà đến trễ xíu nữa thì không biết em ra sao?”
Em bật cười trong veo: “Anh hỏi em từ từ thôi, sao mà nhiều câu hỏi thế?”
Nói xong tôi nhìn thẳng vào tấm lưng to rộng của anh mà nói: “Thực ra không phải là em hết việc để nhờ anh nên không liên lạc với anh nữa, nhưng thực sự em cảm thấy ngại nếu cứ làm phiền anh mãi như thế. Em sẽ sống ở đây 2 năm, chẳng nhẽ trong 2 năm đó em cứ mãi phiền anh, anh còn công việc, còn nhiều mối quan hệ khác nữa, em cũng không đủ đặc biệt để có quyền cứ việc gì khó khăn cũng phone anh như thế. Em cũng dần dần làm quen được với cuộc sống ở đây, nên em muốn tự mình xử lí mọi việc anh à.”
-Nhưng anh không nghĩ em chỉ vì thế mà đến nỗi ốm liệt giường, lúc em nằm viện, anh thấy trong giấc mơ, em đã khóc. Anh thực sự không muốn thấy em khổ sở như thế chút nào, đời sống du học rất nhiều điều phải lo, em phải thật mạnh mẽ mới có thể vượt qua những chướng ngại vật khác. Có phải em đang nhớ nhà lắm không, nhưng vẻ mặt của em lúc đó dường như không chỉ khóc vì nhớ nhà.”
-Vâng. Em xa nhà cũng gần 1 năm rồi, em nhớ gia đình, bạn bè, nhớ nơi em lớn lên. Thật sự em thấy mình quá bé nhỏ, và đôi khi không thuộc về nơi này, vì ở đây, em không quen biết ai, không có gì là sự ràng buộc giữa em và nó cả…”
Anh ngắt lời: “Không phải có anh sao?”
- Em xin lỗi, đôi khi em coi anh là người Cali, vì anh quá thân thuộc với nó, còn em mãi vẫn chỉ là người mới đến. Vả lại anh còn có bạn bè, người yêu ở đây chẳng hạn, anh còn có thể thể hiện sự quan tâm đến họ, còn em thì chẳng thể nào, người em quen duy nhất ở đây là anh, nhưng mọi thứ vẫn phải có một chừng mực nhất định nào đó.
-Ai bảo với em là anh có người yêu ở đây?
-Sao vậy anh?, em cũng không nghe ai nói cả, chỉ là không hiểu sao tự dưng em nghĩ vậy thôi. Vì anh cũng đã đi làm lâu rồi, vả lại anh cứ ở mãi bên này, hai bác gọi về mà anh cứ có chịu về đâu, nên em nghĩ chắc anh có niềm đam mê to lớn nào ở đây…
-Niềm đam mê to lớn đó là công việc đó cô nương ạ. Công việc anh đang làm ở Việt Nam chưa phát triển mấy, trong khi nó lại là đam mê của anh, nên anh không thể bỏ ngang nó mà về được.
-Vậy mà em cứ tưởng khác cơ! - Tôi cười hiền, ngập ngừng hỏi:
-Có một điều em muốn hỏi anh, có phải mấy năm trước khi anh về Việt Nam, anh có dùng số điện thoại 0909****** đúng không?
- Đúng vậy, mà sao hả em?
-Vậy có phải lúc cùng ăn tối ở nhà hàng, anh đã nháy máy em đúng không?
-Đúng thế, cho anh xin lỗi nhé, lúc đó tình cờ anh thấy số điện thoại của em trên FB nên mới thử em xem sao”
-Quả là anh rồi, sau ngày anh bay đi Mỹ, em đã gọi lại vào số đó nhưng không liên lạc được, em cũng đã đoán là anh nhưng vẫn chả có gì chắc chắn cả. Cứ thế em quên dần đi thôi. Hơn 2 năm rồi nhỉ, khi đó em giận lắm, nếu là anh thật thì không hiểu sao anh lại làm vậy nữa.
-Sorry cô bé, lúc đó anh tình cờ thấy được, không hiểu sao lại muốn đùa cô bé luyến thắng đang ngồi trước mặt anh nên mới bấm gọi thử. Thật ra ngay từ hôm cùng ăn tối với nhà em, anh cũng thấy em rất dễ thương, hồn nhiên, em kể những câu chuyện mà đối với tuổi của anh ít có thể trải qua được, điều đó làm anh khá thích thú. Nhưng anh cũng nghĩ rằng sau hôm đó thì mình cũng chả còn gặp nhau nữa và cũng không có lí do gì để gặp nhau nên anh đã không liên lạc với em. Không ngờ chữ duyên của tụi mình đứt đoạn, đến những 2 năm sau mới có thể hoàn chỉnh.
-Anh nói chữ duyên, hoàn chỉnh là sao ạ? Thật ra khi kết thúc khóa học, em trở về Việt Nam với cuộc sống của em, anh vẫn ở đây theo đuổi niềm đam mê của mình, thì mọi việc vẫn như cũ. Em nghĩ chữ duyên đó không thể gọi là hoàn chỉnh được, chẳng qua là mình may mắn thế nào lại được gặp nhau trong một hoàn cảnh chả ai ngờ tới cả mà thôi.

-Nếu 2 người ở cùng 1 nơi thì chữ duyên đó mới gọi là hoàn chỉnh đúng không em?
Tôi ngước mắt lên đầy bất ngờ: “Ý anh là gì ạ?”
-Có thể hơi đường đột, nhưng dù sao anh cũng muốn nói rõ những gì anh nghĩ. Thực sự thì anh cũng có cảm tình với em khi lần đầu gặp, nhưng phải trở lại Mỹ gấp như thế nên anh cũng chỉ coi đó là một thứ cảm tình thoáng qua mà thôi. Nhưng cho đến khi em sang đây, anh cảm thấy rằng mối duyên này đã chờ đợi khá lâu, vượt quãng đường khá xa để đến với anh, anh không thể coi nó là thoáng qua được nữa. Thêm lúc anh thấy em nằm sốt li bì, anh càng khẳng định được tình cảm của anh dành cho em và anh không muốn để em quay về Việt Nam mà không có anh.
Tôi quá bất ngờ về những gì anh nói, trước giờ tôi chỉ nghĩ rằng chỉ mình tôi đơn phương dành tình cảm cho anh, chỉ mình tôi khổ sở trong mớ tình cảm chưa rõ ràng này.
-Anh làm em thật sự quá bất ngờ, từ khi sang đây, em nhận được quá nhiều sự quan tâm của anh đến nỗi em sợ bản thân mình sẽ ngộ nhận điều đó là tình yêu anh dành cho em. Chính vì vậy mà em cố gắng không liên lạc với anh, tự mình xoay xở mọi việc, cố gắng giấu đi cái tình cảm đang nhen nhóm trong lòng. Đôi khi em chỉ muốn 2 năm trôi qua thật nhanh, để em được về nhà, để rời xa anh và không nghĩ đến anh nữa. Nếu không có trận ốm hôm đó, không biết 2 người chúng ta sẽ buông xuôi chữ duyên này như thế nào nữa. Bây giờ em lại yêu mưa Cali quá đỗi anh à, sau này về nước, em sẽ nhớ cơn mưa Cali chiều hôm đó lắm, nhờ có nó mà mình mới có thể hiểu nhau thế này…
-Anh định sẽ làm việc ở đây lâu dài, chuyện vợ con đôi khi anh cũng nghĩ qua loa, duyên nợ khi nào đến thì sẽ đến, không ngờ nó lại đến theo cách này em à. Bây giờ thì anh đã có ý định về nước luôn rồi, chắc bố mẹ anh sẽ mừng lắm đây. Anh sẽ chờ em hoàn thành xong chương trình học rồi mình sẽ cùng về, bố mẹ 2 bên tha hồ mà bất ngờ”.
Nói thế anh lại cười lớn trông rất đáng yêu nhưng sặc mùi tính toán vì anh đã vẽ đường cho tương lai của chúng tôi sau này một cách quá hoàn hảo như thế.
Các bạn có biết không, hôm đó chúng tôi đã đạp xe trọn một vòng hồ rộng mấy hecta chỉ để nói hết nỗi lòng, để mối duyên của chúng tôi được trở nên hoàn chỉnh. Đôi khi, duyên phận không hề bỏ chúng ta đi, nó chỉ tạm thời đi vắng để chờ thời điểm thích hợp, nơi thích hợp thì sẽ cho bạn gặp một người mà chữ duyên của bạn sẽ biến thành chữ phận. Nếu đã là của nhau, thì sẽ mãi mãi là của nhau, dù có mất bao lâu để chờ đợi, có mất bao xa để tìm đến. Và chắc chắn, bạn sẽ tìm thấy tình yêu của đời mình, ở một nơi nào đó, vì mỗi người đều mang trên mình một duyên phận, chắc chắn là thế.
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của T.H.V - tang.ha.van92@

Người cũ trên thiên đường


Lá thư trong tuần: Quên...

Truyện ngắn:
  • Người cũ trên thiên đường
“Này, ra ngoài nhé, đừng đợi cơm”. Lâm dắt xe ra cửa chẳng cần đợi vợ anh đồng ý.Phượng vẫn đang lúi húi trong bếp vội vã ngẩng đầu hỏi: “Anh đi đâu?” Cánh cửa đóng sau lưng anh mang theo cả câu trả lời.
Người ngoài nhìn vào, anh chị luôn hạnh phúc, có chăng người ta góp ý Lâm cái ý ăn ý ở chưa xứng với cô vợ hết lòng vì chồng, có chăng người ta hỏi là hỏi sao mãi anh chị vẫn son rỗi, duy chỉ có chị hiểu, cái nỗi uẩn khúc bên trong. Người ta sống vì đam mê, còn Lâm sống vì trách nhiệm, Lâm tẩn mẩn chăm lo cho chị, hiếm có người chồng nào như anh, từng chút từng chút một, nhưng cái hạnh phúc được làm vợ, làm người đàn bà của anh, anh từ chối không cho cô. Từ ngày về với anh, gần năm nay, ngày nào anh cũng chăm chút từng giấc ngủ cho chị, nhưng chưa khi nào anh ở lại qua đêm trong phòng anh chị, giấc ngủ của anh luôn ở trong phòng làm việc.
Lâm lang thang ngoài đường, cơ man thế nào, anh dông xe ra tuốt ngoài sân bay, đã lâu lắm rồi anh mới chạy xe máy ra ngoài này hóng gió. Nhiều người bạn bảo anh điên, thuốc lúc nào cũng đầy bao, hộp quẹt hàng xịn, nhưng chẳng bao giờ thấy anh hút thuốc. Họ phát hiện, hóa ra Lâm có thú vui tao nhã là đốt thuốc rồi để không, ngắm nó cháy trong tay. Thú vui khác người.
Sự thực thì anh chẳng chủ tâm đến nơi này, nhưng cứ mải miết suy nghĩ, mải miết nhớ. Cái nỗi nhớ trong anh cứ gặm nhấm từng ngày, nó chẳng phải cơn đau đột ngột mà là nhói mỗi lúc một chút. Anh nhớ như in cái ngày anh cũng dông xe máy ra đây_ ngày cô đi. Anh nhớ từng lời cô nói, nhỏ nhẹ nhưng khiến anh không thể quên: “Em không thể cho anh hạnh phúc anh cần, còn trong hạnh phúc của em, không có bóng dáng anh”.
blog radio 254 người cũ ở thiên đường
Mất thời gian dài, anh cố quên cô trong bận rộn công việc, trong những thứ anh hay nói với cô là kế hoạch anh làm cho cuộc sống của anh và cô sau này, nhưng giờ mình anh bước tiếp. Có vẻ anh đã làm được, hay chí ít là cái bề ngoài mọi người nghĩ như vậy, nhưng sâu thẳm trong tim anh, vị trí cô để lại quá lớn.
Điếu thuốc tàn dần trên tay anh..
Anh vẫn nhớ, từng chút, từng chút một, ngày anh nhận cuộc điện thoại ấy, vẫn số máy quen, nhưng giọng của một người lạ, người ta nói cô muốn anh ra đón cô ngoài sân bay, hôm nay cô về nước. Anh dù cố nén mọi thứ nhưng khấp khởi một niềm tin, nhỏ nhoi sau bao ngày xa cách nhưng mạnh mẽ dữ dội.
Đúng giờ ấy, anh có mặt, bao năm, anh vẫn thói quen ấy, thói quen khiến nhiều lúc cô thấy tội nghiệp anh, anh luôn đúng giờ. Nhiều lúc cô cho anh chờ cả tiếng đồng hồ vì cái sự trễ nải của mình, nhưng anh vẫn đợi.
Mỉm cười nhớ lại từng mảnh kí ức, cuối cùng chuyến bay anh đợi cũng đến. Nhưng đợi mãi, chẳng thấy cô, hành khách cứ tan dần theo niềm hân hoan hội ngộ, số người đợi thưa dần mang theo hi vọng nơi anh. Nhấc máy gọi số cô, giọng người lạ kia vang lên ngay: “Chào anh, tôi đang đợi anh ở phòng đợi số 4, ghế số 2, hàng B”.
Tất tả, anh vội vã đến nơi hẹn. Quái, sao chẳng thấy cô đâu, chỉ thấy một cô gái khác đang ngồi đó. Đánh bạo, anh tới bắt chuyện:
“Chào cô. Xin thứ lỗi, tôi là Lâm, có phải tôi vừa nói chuyện với cô không?”
“Chào anh, vâng là tôi. Quả đúng như những gì Lam Anh nói, anh vẫn vậy”.
“Thế Lam Anh đâu rồi?”
“Cô ấy…cô ấy ở đây anh ạ”.

Cô gái nghẹn giọng nhấc cái hộp nhỏ kèm theo một chiếc túi nhỏ trong balo cô đang ôm trước ngực trao cho anh.
Ngày Lam Anh đi, cô khiến anh suy sụp, ngày cô về, anh đón cô trong lặng lẽ. Cô mất đột ngột sau một tai nạn trên đường tới trường, người ta tìm lại mọi thứ cô có, duy chỉ có thông tin về một người tên Lâm, với địa chỉ và số điện thoại lưu rõ ràng, chẳng một dòng nào khác cho gia đình. Đó là lý do họ gọi anh.
Lẽ thường, người ta sẽ khóc, nhưng anh, chẳng còn nước mắt để khóc nữa, anh bật cười, tiếng cười ai oán sầu não. Anh ôm cô, vuốt ve như ngày cô còn nhong nhong trong lòng anh, anh vuốt ve cô mà không sợ cô lảng tráng như lần cuối họ gặp nhau nơi này.
Anh lết về nhà, đặt cô trên giường ngủ của anh như ngày trước cô vẫn ở đó mỗi lúc bên anh. Bây giờ anh mới có thì giờ để ý chiếc túi mới nhận. Đúng là túi của Lam Anh, chỉ khác kích cỡ, nhưng màu sắc là một. Một chút tư trang của cô, một bức thư đề “Gửi ….” Anh biết người nhận, đó là cái tên cô mất bao đêm nghĩ dành cho anh, còn anh, mất bao ngày tháng mới được cô giải thích. Cầm máy gọi sang số của cô, chiếc máy trên bàn vang lên tiếng nhạc và cái tên mà đến tận bây giờ, cô vẫn lưu riêng cho anh.
blog radio 254 người cũ ở thiên đường
Run run, anh đọc từng dòng. Cô viết rất nhiều, tất cả đều cho anh, cô quyết rời anh ngay khi cả hai còn yêu nhau, bởi tại lúc đó cô và anh chưa phù hợp để bước tiếp nhưng anh vẫn cố gắng níu giữ, không chịu buông tay, còn cô, dù đau khổ, vẫn cố giấu mọi thứ, không chia sẻ cùng ai. Cô thương anh tiều tụy nhưng đó là cần thiết cho anh, dù nó khiến chính cô tan nát.
Hơi nóng phả mạnh vào bàn tay, anh giật mình ngó xuống, điếu thuốc cháy tàn từ khi nào, anh quay xe về nhà. Lúc đi, mọi thứ còn lem nhem, giờ đã tối hẳn, thành phố đã lên đèn.
Ngang qua con đường, đang cố phóng nhanh vượt qua đầu xe tải trước mặt, bất chợt anh nghe thấy trong gió tiếng nói văng vẳng bên tai: “Anh này, đi chậm thôi anh”. Anh nhớ câu gắt của Lam Anh mỗi lần anh vội vã. Đã từ lâu, cả hai đều cố chối bỏ, nhưng anh và cô cứ lặng lẽ làm theo những lời mà ngày còn bên nhau, vì ương ngạnh nên chẳng chịu nghe, dù biết nó đúng.
Lâm về nhà, nhẹ nhàng mở cửa, Phượng ngủ gục bên bàn ăn, dù cố nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn tỉnh giấc.
“Anh về đấy à, anh ăn chưa?”
“Chưa, còn em?”
“Em đợi anh về, chờ em nhé, em nấu lại đồ”
Cái lẽ thường, anh chẳng ngồi đợi cô nói nửa câu, sẽ lại chui tọt vào phòng làm việc, kệ cô nấu nướng rồi ới anh ra. Nhưng hôm nay, anh ngồi lại trong phòng ăn. Anh ngắm cái dáng bé nhỏ liêu xiêu bên bếp lửa.
Phượng đến với anh khi trong anh hình ảnh Lam Anh còn quá nhiều, nhưng cô yêu anh, cô yêu cả cái ước mơ giản dị của anh, cô chăm lo không chỉ cho anh mà cho cả gia đình bên anh theo cái cách mà chính anh nhiều lúc muốn cũng chẳng làm được. Từ ngày có cô, cuộc sống của anh thay đổi, cô tẩn mẩn chăm sóc anh, cô yêu anh, yêu anh quá nhiều. Nhưng anh, anh đến với cô, chỉ vì cô đến đúng thời điểm, đúng lúc, vì cô phù hợp là vợ của anh theo chính những gì anh muốn mà người anh yêu không làm được. Ngày cưới, anh biết cô khóc, nước mắt hạnh phúc cũng có, nhưng nước mắt tủi thân cũng nhiều, vì ngày họ về bên nhau cũng chính là ngày cưới anh đã định cùng Lam Anh, chỉ khác năm. Đêm đầu tiên là vợ anh, cô cũng khóc, khóc không phải vì sung sướng được là người đàn bà của anh, mà cô khóc vì sự lãnh đạm anh mang lại. Cô biết anh chưa khi nào quên được Lam Anh, dù nỗi đau để lại dày vò, nhưng tim anh chỉ có mỗi Lam Anh.
Bữa cơm muộn của hai vợ chồng, anh cứ lẳng lặng ăn uống, bỏ mặc Phượng, mải mê nỗi nhớ Lam Anh. Nghe có tiếng ho húng hắng, anh mới trở lại với thực tại, hình như Phượng ốm, mà cho dù Phượng ốm hay không, anh cũng đâu biết. Bất giác anh cảm thấy mình có lỗi. Phượng sốt thật, cô ốm, ốm vì sức khỏe, ốm vì héo hon đợi chờ anh ban phát tình cảm. Đưa cô về phòng, ngồi bên đợi cô ngủ, Lâm lặng lẽ đi ra, chợt có bàn tay níu anh lại:
“Anh, đêm nay anh ở bên em được không, em sợ”
Thoáng chần chừ, anh nhìn vào đôi mắt van lơn ấy. Đêm nay anh ở lại bên cô, ôm cô thật chặt trong tay, cô run rẩy nằm gọn trong lòng anh. Tiếng thở đều nhịp của cô khiến anh yên lòng.
Sáng sớm, anh tỉnh dậy, lần đầu tiên trong đời anh biết đến việc xin phép nghỉ làm chăm vợ ốm. Mọi người tưởng anh có vấn đề, từ trước đến giờ, cái bản thân anh còn để vợ chăm, giờ anh nghỉ làm chăm vợ, hẳn trời mưa to. Mà quả thật, trời mưa to thật, Phượng cản nhưng anh vẫn đi ra ngoài sắm đồ nấu nướng cho cô, lâu lắm rồi anh mới học cách quan tâm lại người khác. Phượng cứ lặng lẽ theo anh, nhưng sự chân thành của cô hình như đã cảm hóa được trái tim sắt đá nơi anh.
Rồi Phượng cũng khỏe, còn anh cũng quen dần với việc ở lại trong phòng anh chị.
Năm năm sau, anh về thăm tôi, bên cạnh là Phượng cùng cô bé xinh xắn tíu tít bên anh. Tiếng cô bé líu lo nói trong gió: “Cô à, bố mẹ và con ra thăm cô, mẹ bảo tên cô rất đẹp nên đòi bố đặt tên cho con giống cô” - Tôi khóc, muốn nói điều gì đó với anh, nhưng tôi vô hình, nói đâu ai nghe. Anh giờ hạnh phúc bên mái ấm anh cần, còn tôi, tôi vẫn mãi nhớ anh.
  • Chuyển thể từ truyện ngắn của Le Quang Anh lequanganh_1102@
BACK TO TOP